
uốn bàn luận thêm về cái đề tài này, càng nói mọi chuyện chỉ tồi tệ thêm
“Em muốn về nước, Hạo ko thấy em, sẽ rất lo lắng” Lôi Dĩnh cứng rắn nói, biết hắn cố ý lái sang chuyện khác, nhưng nàng ko muốn nghe theo
Minh Thiên Mạch ko để ý đến lời nàng “Em ko muốn xuống ăn, vậy anh sẽ nhờ dì Phúc bưng lên cho em”
“Em muốn về nước, em muốn về nước………..” Lôi Dĩnh hướng bóng lưng hắn kêu lên, nhưng bóng lưa kia vẫn ko dừng lại
Thất bại nằm lỳ trên giường, nước mắt ko tiếng động chảy xuống, nàng ko muốn ở chỗ này, nàng phải về nước, nơi đó có Hạo , có tiểu Huyên Huyên, còn có cả ông, ba và mẹ
Co người ôm lấy hai chân, đầu tựa vào gối, nàng nhìn TV trước mặt, nhưng lòng ko thể nào tĩnh tâm, trong lòng sôi trào từng đợt sóng
Hơi nghiêng mặt, nàng nhìn về cửa lớn, đó là lối ra duy nhất trong căn phòng này, cửa bị đóng chặc, nàng biết người đàn ông kia vẫn như cũ canh ở bên ngoài
Đã ba ngày, nàng bị giam trong căn phòng này đã ba ngày, trong phòng nàng có thể hoạt động tự nhiên, nhưng chỉ cần đi đến cửa sổ lầu một là sẽ có một người đàn ông áo đen canh chừng này, cho dù nàng muốn nhảy cửa sổ trốn ra ngoài cũng ko có khả năng
Bọn họ ngày đêm canh chừng nàng không biết mệt sao? Hơn nữa ban ngày trời nắng gắt, họ không sợ phơi nắng? Nghiêng đầu sang chỗ khác, tầm mắt lại quay về TV . Thiên Mạch sau bữa tối hôm đó,ba ngày nay hắn đã không đi gặp mặt nàng , chẳng lẽ hắn định giam nàng cả đời sao?
Nàng ko thể trao đổi với thế giới bên ngoài, ko thể dùng điện thoại, chỉ có thể xem TV, càng nghĩ càng tức , cơn tức của nàng ko có chỗ trút, Lôi Dĩnh giơ tay hất cả khay trà xuống đất
Một âm thanh thanh thúy vang lên "Loảng xoảng!"
Dì Thẩm trong nhà bếp nghe thấy tiếng động liền chạy ra, nhìn thấy chung trà vỡ thành mảnh nhỏ vung vải dưới sàn, nàng khẽ cau mày có chút bất mãn, nhưng vẫn linh hoạt lấy chổi dọn dẹp
Lôi Dĩnh nhìn nàng như vậy, cơn giận cũng tan, nàng biết mình làm ko đúng, nhưng hiện tại àng không còn lòng dạ nào xin lỗi, vẫn tiếp tục xem TV, nhưng bên trong TV nói cái gì, căn bản nàng ko có chú ý
"Phu nhân, người đừng tức giận, tức giận sẽ sinh ra nếp nhăn, người ko muốn tuổi còn trẻ mà mặt mày giống như dì Phúc đi. Nếu phu nhân ko thích trà, vậy thì để dì Phúc giúp người pha một bình nước trái cây" Dì Phúc nói xong, liền dọn sạch mảnh vụn
Năm phút sau, dì Phúc bưng lên một bình nước trái cây đi tới, đặt khay trước mặt Lôi Dĩnh "Đây là nước ep tôi mới làm, rất tươi"
Dì Phúc rất tận tâm tận lực chăm sóc nàng, mặc dù gương mặt của dì ko có lấy nụ cười, nhưng đối xử với mình cũng xem như là rất quan tâm, mình cố tình gây sự thật ko đúng, nàng nâng tay cầm lý, mở miệng uống một hớp
"Dì Phúc gọi tôi là tiểu thư, tôi cà thiếu gia nhà các người ko có quan hệ vợ chồng" Lôi Dĩnh đặt cái ly xuống, nói với dì Phúc, nàng đã nói qua điều N lần, nhưng dì Phúc căn bản ko để lời lọt vào tai, cứ gọi nàng là 'phu nhân'
"Phu nhân, thiếu gia đã dặn, sau này người là nữ chủ nhân của nhà này, cho nên gọi người là tiểu thư thì ko 'phù hợp'" Dì Phúc giải thích
"Căn nhà này sẽ có một nữ chủ nhân thực thụ khác, nhưng ko phải là tôi, tôi chỉ là bị thiếu gia các người giam ở đây, có một ngày tôi sẽ rời đi" Lôi Dĩnh lạnh nhạt nói, Hạo sẽ đón nàng trở về, giống như lần trước
Dì Phúc nhìn cô gái trước mặt, thật ra thì nàng cũng ko được cho là đẹp,vẻ đẹp chỉ có thể dừng lại ở hai từ "thanh tú" cộng với khuôn mặt con nít
nên nhìn qua có chút dễ thương, loại phụ nữ này ko phù hợp với thiếu gia, huống chi nàng còn có con, lấy điều kiện của thiếu gia sợ gì ko có phụ nữ, nhưng hắn lại hết lần này đến lần khác chung tình với cô gái này
"Phu nhân, thiếu gia rất yêu người" Dì Phúc ko nhịn được bày tỏ bất bình thay cho Thiên Mạch, ba ngày nay thiếu gia đều tới, chẳng qua chỉ đến vào lúc nàng ngủ, sau đó hắn lại lẳng lặng đứng trước giường nhìn dung nhan đang ngủ say
"Tình yêu đó, tôi ko chịu nổi, cũng ko gánh nổi trách nhiệm, tôi ko cần cũng ko muốn có nó" Lôi Dĩnh cười khổ nói, hắn yêu nàng quá nhiều, song nàng ko thể đáp trả hắn
"Thiếu gia là do tôi nuôi lớn, cậu ấy chưa từng quan tâm qua người nào thế này, thậm chí ngay cả lão thái thái cũng chống đối, thiếu gia làm tất cả đều là vì người" dì Phúc trầm giọng nói, hi sinh của thiếu gia căn bản ko đáng một xu, vì cô gái trước mắt này một chút động lòng cũng ko có
"Tôi biết hắn vì tôi làm rất nhiều điều, nhưng mà tình yêu của tôi ko giành cho hắn, tôi có chồng, có con, có gia đình của tôi, tôi ko thể đáp ứng mong muốn của hắn, dì Phúc, tôi xin dì, để cho tôi đi đi! Đừng nhốt tôi ở đây nữa, tôi sẽ phát điên" Ánh mắt Lôi Dĩnh mang theo ý cầu xin, giọng nói cũng mềm hẳn, nàng rất nhớ tiểu Huyên Huyên, rất nhớ Hạo, nỗi nhớ đang nuốt chửng nàng
"Phu nhân, nếu như người cảm thấy nhàm chán, dì Phúc có thể dạy người nấu ăn" Dì Phúc ko nhìn vào mắt nàng, cô gái này là người thiếu gia yêu, cho dù cô ấy ko muốn ở đây, nàng cũng ko thể tự quyết định
"Tôi muốn rời đi, tôi muốn về nước" Lôi Dĩnh kêu lên ôm lấy tay dì Phúc nói
Dì Phúc hiển nhiên bị động tác của nàng làm cho giật mình, ngơ ng