
tìm được, hơn nữa em lại vì anh sinh ra
một đứa con gái thật dễ thương, điều này khiến anh rất vui mừng, trong
buổi tiệc, thấy em kéo người đàn ông kia sánh bước, anh thật muốn xông
lên đánh hắn 1 trận, nhưng mà anh phải ẩn nhẫn, bởi vì em sẽ ko thích,
anh thừa nhận mình rất hoa tâm, nhưng anh xin hứa với em, phụ nữ của anh sau này, chỉ cần mình em” Cung Thần Hạo đem suy nghĩ trong lòng một hơi nói hết, đúng vậy, yêu một người, là phải nói rõ với nàng, Tử Kiệt nói
ko sai
Lôi Dĩnh há hốc miệng , đầu óc lập tức trống rỗng, đối
với mấy lời này của hắn, nàng có chút tiêu hóa ko thông, nhưng trong
lòng vẫn rất vui, bởi vì hắn yêu nàng, bởi vì từng câu từng chữ của hắn, in hằn thật sâu trong đầu nàng, nàng muốn mãi mãi sẽ khắc ghi giây phút này
Thật lâu……Lôi Dĩnh mới mở miệng nói “Anh nói những lời này
là thật lòng sao?” Không phải nàng hoài nghi, mà nàng chỉ muốn xác nhận
lại một lần
Cung Thần Hạo nhìn nàng dùng sức gật đầu “Thật hơn trân châu”
“Em có thể tin anh sao?”Lôi Dĩnh hỏi lần nữa
“Ừ tin anh, anh sau này sẽ chỉ trung thành làm người chồng tốt của em làm
người cha biết quan tâm của Tiểu Huyên Huyên thôi” Cung Thần Hạo kiên
định trả lời
Lôi Dĩnh giơ tay lên chỉ vào mũi hắn “Được, đây là
do anh nói nha! Nói thì phải làm được” Giọng nói mặc dù rất ngang ngược, nhưng nội tâm nàng lại đang sôi lên
“Anh sẽ làm được , bà xã
đại nhân, vậy là em phải cùng vị hôn phu đó nói rõ ràng nha ?” Cung Thần Hạo lôi kéo tay nàng, Lôi Dĩnh lại rơi vào trong ngực hắn
Lôi
Dĩnh tựa vào ngực hắn, nghe tiếng tim đập mạnh có lực của hắn, tâm cũng
yên bình theo “Hắn là người tốt, rất tốt, nhưng tại sao em hết lần này
đến lần khác lại đi yêu một người đàn ông hư đốn hoa tâm như anh”
“Bởi vì đây là nhân duyên trời cao đã an bài, có lẽ hắn đã gặp em sai thời
điểm, em đừng tự trách mình, hơn nữa lần trước anh cũng cảm thấy hắn đi
cùng cô gái kia rất thích hợp” Cung Thần Hạo dịu dàng nói, đối với Minh
Thiên Mạch hắn chỉ có thể nói tiếng xin lỗi, bà xã là của mình hắn, hắn
ko thể nào buông tay
“Ngày mai đưa Tiểu Huyên Huyên từ nhà ông
trở về đi! Em rất nhớ nó” Lôi Dĩnh cứ thế nói, đối với lời của hắn, nàng lựa chọn ko để ý đến, chờ nàng gặp mặt Minh Thiên Mạch, mới có thể tính tiếp
“Được, nghe lời bà xã đại nhân” Cung Thần Hạo cười nói
“Em muốn uống nước, anh đi ngủ đi!” Lôi Dĩnh rời khỏi ngực hắn, nói
“Bà xã, chúng ta ngủ chung có phải sẽ tốt hơn hay ko………” Ý tứ của Cung Thần Hạo rất rõ ràng, hắn rất muốn ngủ cùng phòng với nàng
“Không được, anh vẫn còn ở trong thời gian quan sát” Lôi Dĩnh nhanh chói cự tuyệt
“A! Vậy bà xã đại nhân ngủ ngon!” Cung Thần Hạo nghe nàng trả lời hiển
nhiên có chút thất vọng, ai bảo hắn lúc trước hoa tâm như vậy, đây chính là trừng phạt nho nhỏ giành cho hắn
“Ừ, ngủ ngon!” Lôi Dĩnh nói xong, liền đi xuống nhà bếp uống nước, uống nửa ngày mới có chút đỡ
khát, thu hoạch ngoài dự kiến này khiến nàng cảm thấy rất xứng đáng,
buồn bực mấy ngày nay, tất cả đều cháy thành tro bụi, cả người nàng cũng nhẹ nhõm hơn nhiều
Nghe hắn tỏ tình với mình, Lôi Dĩnh càng
uống nước càng cảm thấy nước rất ngọt, được người mình yêu, yêu lại, cảm giác rất hạnh phúc, tiểu Huyên Huyên, mấy ngày nay ko ở nhà phá phách,
nhà trở nên yên lặng rất nhiều, trên mặt hiện lên sự vui vẻ
Nhưng khi nhắc đến Minh Thiên Mạch, nụ cười lại từ trên gương mặt dần dần
biến mất, nàng phải tìm thời gian hẹn Minh Thiên Mạch ra ngoài nói
chuyện một chút, giọng nói ngang ngạnh đêm hôm đó của hắn cũng đã báo
trước rằng hắn tuyệt đối sẽ ko dễ dàng buông tay
Đặt ly nước
xuống, lắc lắc đầu, thôi đi, ko suy nghĩ nữa, chuyện gì cũng phải để sau khi trời sáng hẵn giải quyết! Vào lúc này nàng rất mệt Hôm sau
Trong
quán cà phê Thiên Vị, Lôi Dĩnh ngẩng đầu ra ngoài cửa sổ nhìn người lui
tới, mong chờ người đến, trong đôi mắt chờ đợi của nàng cửa được người
đóng lại
Minh Thiên Mạch bước vào , mặc dù biết trước mục đích
lần này của nàng, nhưng hắn vẫn phải tới, một thân quần áo trắng tinh,
hoa hồng đỏ trong tay hắn lại có vẻ chói mắt lạ thường, theo thói quen,
hắn nhìn về cửa sổ bàn số tám, quả nhiên, nàng vẫn ngồi ở vị trí cũ chờ
Minh Thiên Mạch mang theo một chút phiền muộn, ngồi xuống vị trí đối diện
nàng, mặc dù gương mặt nàng vẫn như cũ treo móc nụ cười, nhưng lại ko
chân thật, hắn đưa hoa đến trước mặt Lôi Dĩnh , nói "Lúc đi ngang qua
tiệm bán hoa, anh cảm thấy hoa rất đẹp , cho nên mới mua một bó"
"Cảm ơn" Lôi Dĩnh cười đặt hoa ở chỗ trống trên bàn, nhìn nam nhân ôn văn
nho nhã trước mắt, từ lúc bắt đầu, nàng đã có thói quen lệ thuộc hắn,
nhưng cảm giác với hắn ko phải là tình yêu, đối mặt với một người hoàn
mỹ như hắn, nàng có thể nói ra những lời thương tổn hắn sao?
"Đợi khi mọi chuyện kết thúc, chúng ta trở về Pháp đí!" Hắn dịu dàng nói, bị nàng lẳng lặng nhìn chằm chằm như vậy, hắn có chút hốt hoảng, sợ nàng
mở miệng nói muốn cùng hắn tách ra, những lời nói đó hắn ko muốn nghe
lại lần thứ hai
Lôi Dĩnh nhìn vẻ mặt mong đợi của hắn, lòng cơ hồ đau, nhưng nếu nàng ko đem chuyện nói rõ, như vậy