Họa Quốc

Họa Quốc

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325480

Bình chọn: 8.00/10/548 lượt.

hưa trả lời, Dung thẩm đã cười nói: “Hai chữ Du, Cẩn,

đều là cách gọi khác của mỹ ngọc. Còn không mau tạ ơn tam tiểu thư ban

tên?”.

Cung Ngọc a một tiếng: “Vậy nô tì gọi là gì?”. Nữ đồng hỏi: “Ngươi thích tên nào?”.

Cung Ngọc ngẫm nghĩ: “Cung Du, Cung Hoài Cẩn… Ừm, nô tì thích Ác Du”.

“Vậy ngươi tên là Ác Du”. Nữ đồng quay sang ta, trong ánh mắt thấp

thoáng nét cười nhàn nhạt, “ngươi tên là Hoài Cẩn có được không?”.

Ta nào dám nói không được, vội vàng tạ ơn lần nữa. Cứ như thế, từ đó

trong hữu tướng phủ, có thêm một cặp đôi a hoàn Hoài Cẩn Ác Du, là thị

nữ cho tiểu nữ của hữu tướng gia, bầu bạn với nàng.

Nói cũng lạ, tuy về sau liên tiếp nghe thấy những chuyện phong lưu

của Khương gia đại công tử Khương Hiếu Thành, nào là hắn thích cô danh

kỹ nào đó cả đêm không về, nào là hắn có tư tình với vị quả phụ nào đó,

nào là hắn trêu ghẹo con gái nhà ai không được… Thế nhưng, hắn không hề

gây phiền phức cho ta. Cho dù có gặp nhau trong phủ, hắn cũng chỉ nhìn

ta bằng ánh mắt vừa háo sắc vừa tràn đầy tiếc nuối, chứ không có hành

động gì.

Về chuyện này, Ác Du từng hỏi: “Tại sao mỗi lần đại công tử thấy Hoài Cẩn tỉ tỉ đều có vẻ mặt đau đớn không thiết sống?”.

Khi ấy, đúng lúc nhị tiểu thư Khương Họa Nguyệt có mặt, nghe thấy

liền cười phì một tiếng: “Đương nhiên là thế rồi. Miếng thịt béo huynh

ấy ngắm trúng, đưa lên tận miệng rồi còn bị người ta cướp đi, hơn nữa

miếng thịt béo này còn thường xuyên đung đưa trước mắt, nhìn được mà

không ăn được huynh ấy dĩ nhiên là đau đớn không thiết sống”.

Ta xấu hổ đỏ bừng mặt, giận dỗi nói: “Nhị tiểu thư lại ví nô tì với miếng thịt béo…”.

Nhị tiểu thư cười nói: “Ngươi thoát khỏi móng vuốt của huynh ấy đã là may mắn lắm rồi, chịu thiệt một chút thành miếng thịt béo thì đã làm

sao? Phải biết rằng, trong phủ này, thứ gì của Trầm Ngư thì huynh ấy sẽ

không động đến, nếu ngươi là a hoàn của mẹ hoặc là của ta, có lẽ huynh

ấy đã ăn cả không chừa rồi”.

Tta run lên. Điều nhị tiểu thư nói là sự thật. Quả thực, Khương Hiếu

Thành là con trai duy nhất của hữu tướng gia, từ nhỏ đã được sủng ái,

cực kỳ không có phép tắc, muốn gió được gió muốn mưa được mưa, hiếu sắc

hoang dâm, lại kiêu ngạo ngang tàng. Duy lại đối xử rất tốt với muội

muội Trầm Ngư, tất cả thói hư tật xấu cứ đến trước mặt nàng là đều mất

tăm.

Nhị tiểu thư gõ trán tam tiểu thư, đùa rằng: “Muội nói đi, cùng là

muội muội, tại sao cái tên heo ấy đối với ta xấu xa thế, còn đối với

muội lại tốt thế? Thật khiến người ta ghen tỵ”.

Tam tiểu thư chậm rãi đáp: “Chắc… là vì muội xưa nay chưa bao giờ gọi huynh ấy là heo?”.

Lời vừa nói ra, tất cả mọi người đều cười ồ.

Đợi đến khi nhị tiểu thư đi rồi, khi ta chải đầu cho tam tiểu thư,

nàng bỗng nắm chặt tay ta, im lặng nhìn ta. Ta thấy lạ lùng, hỏi: “Tam

tiểu thư, sao thế?”.

“Em theo ta, có hối hận không?”.

“Tam tiểu thư nói gì thế, nô tì có thể theo tam tiểu thư, là phúc

phận của nô tì, người khác cầu còn chẳng được, sao lại nói đến hối

hận?”.

“Ca ca thích em, nếu năm đó em tới chỗ huynh ấy, có thể bây giờ đã là thiếp, không cần phải làm kẻ hầu người hạ bưng trà rót nước…”.

Ta không đợi nàng nói xong, vội nói: “Nhưng nô tì không muốn đến chỗ công tử!”.

Tam tiểu thư không nói gì nữa.

Ta cắn môi, nhìn thẳng vào mắt nàng, trầm giọng nói: “Tam tiểu thư…

năm đó chẳng phải cũng chính vì nhìn ra điểm này, cho nên mới… đòi nô

tì, từ trong tay đại công tử sao?”.

Ánh mắt tam tiểu thư lóe sáng, nàng buông tay ta ra, mỉm cười: “Hóa ra em biết”.

“Vâng. Ân đức của tam tiểu thư đối với nô tì, nô tì mãi khắc ghi

trong lòng”. “Thực ra ta rất không phải với ca ca. Nhưng, nếu như em đi

theo huynh ấy, thì đúng là bị hủy hoại. So với việc mãn nguyện sự háo

sắc của ca ca, ta nghĩ để một cô gái sống vui vẻ tự do một chút mới là

điều quan trọng”. Nói đến đây, nàng khẽ thở dài.

Ta mím chặt khóe môi, rồi lùi ra sau một bước, quỳ xuống.

“Em làm gì vậy?”.

“Bốn năm trước, nô tì gặp kiếp nạn lớn, phụ thân tự vẫn, mẫu thân và

các chị em phân ly từ đây, mỗi người một phương, đời này còn có thể gặp

lại hay không cũng không biết. Ngỡ rằng đó đã là đau khổ đến cùng cực,

cũng từng nghĩ đến cái chết. Nếu không phải vào tướng phủ, gặp được tiểu thư, thật không biết cuộc đời về sau của nô tì sẽ ra sao. Mà bây giờ nô tì được ăn no mặc ấm, còn có thể tiếp tục đọc sách học chữ, tiểu thư

đối với nô tì… tình thân như tỉ muội… Nô tì nghĩ trong thiện hạ không có a hoàn thứ hai nào có thể hạnh phúc như nô tì. Cho nên, đại ân của tiểu thư, đời này Hoài Cẩn mãi mãi khắc ghi, vĩnh viễn không quên!”.

“Mau đứng dậy đi!”. Nàng đưa tay dìu ta dậy. Rõ ràng nhỏ hơn ta,

nhưng lực độ và hơi ấm từ đôi bàn tay ấy lại khiến ta cảm nhận được một

sức mạnh khôn tả, mạnh mẽ nhưng ấm áp vô tận.

“Hoài Cẩn. Ta cần hai a hoàn sinh năm Tân Tị là bịa đặt, nhưng nói

mệnh lý thiếu ngọc thì không phải là giả”. Tam tiểu thư có đôi mắt đẹp

nhất thế gian: đen như mực, mềm mại như ánh trăng và… cô tịch như sao

lạnh.

Vẻ mặt của nàng khi nói câu đó, ta vẫn luôn ghi nhớ trong lòng, mà

nàng lại nhìn ta bằ


Lamborghini Huracán LP 610-4 t