XtGem Forum catalog
Họa Quốc

Họa Quốc

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325351

Bình chọn: 9.5.00/10/535 lượt.

rước. Nàng bị hai loại sức mạnh này lôi kéo, không thoát

thân nổi và cũng không muốn thoát thân.

Bởi vì, sâu thẳm trong ý thức, tựa như biết rằng, phía trước có một thứ rất quan trọng, rất quan trọng.

Sau đó nàng nhìn thấy một con thuyền, thoắt ẩn thoắt hiện xuyên qua làn sương mù, từ từ tiến lại gần.

Người đứng ở mũi thuyền, xiêm áo phấp phới, phiêu diêu như tiên.

Đến khi lại gần, có thể thấy người ấy quay người về phía nàng, giơ tay, khuỵu gối, khom lưng, vái lạy nàng.

Tựa như còn nói câu gì đó, nhưng nàng không nghe rõ.

Trong nháy mắt mắt Khương Trầm Ngư đẫm lệ. Một nỗi bi thương vô hình, không rõ nguyên nhân, nỗi thê lương giống như ấm ức giống như không cam lòng giống như vĩnh viễn không muốn nhớ lại bỗng trỗi dậy.

“Nương nương? Nương nương?”. Hơi ấm truyền đến từ cánh tay đã đánh thức nàng dậy.

Trong nháy mắt, sương mù biến mất, người đó cũng không thấy đâu, chiếc thuyền nhỏ cũng biến mất, tất cả đều biến mất…

Khương Trầm Ngư bỗng tỉnh giấc! Lọt vào tầm mắt là khuôn mặt lo lắng

sốt ruột của Hoài Cẩn: “Nương nương, người lại nằm mơ thấy ác mộng”.

Khương Trầm Ngư đưa tay lên theo bản năng, sờ lên mặt, nước mắt ướt đẫm.

Cảm giác bi thương trong mộng đó vẫn chưa tan đi, vẫn còn quanh quẩn ở nơi sâu thẳm của cơ thể, ẩn ẩn hiện hiện, nhưng thực sự tồn tại. Nàng

nhớ đến người đứng ở mũi thuyền vái nàng, trái tim lại run rẩy một chặp.

“Nương nương”. Hoài Cẩn lấy một chiếc khăn ướt còn ấm lau mặt cho nàng, dịu dàng nói: “Nương nương có muốn ngồi dậy không?”.

“Mấy giờ rồi?”.

“Giờ Thân hai khắc rồi”.

“Giờ Thân?”. Khương Trầm Ngư ngạc nhiên, còn tưởng là mình nghe lầm.

Hoài Cẩn gật đầu: “Vâng. Nương nương đã ngủ liền mười hai canh giờ,

trong lúc đó còn sốt nhẹ, may mà hết sốt rồi. Thái y nói, nương nương do mệt mỏi quá độ, lại gặp tiết trời lạnh đột ngột gần đây, hàn khí xâm

nhập cơ thể, cho nên mới bị hôn mê. May mà cuối cùng đã tỉnh lại, vẫn

kịp tham dự đại lễ vào giờ Tí”.

Khương Trầm Ngư vừa nghe đến hai chữ “đại lễ”, liền vội vàng hất chăn xuống giường: “Ta ngủ say quá, cũng không biết những thứ đó đã được bố

trí ổn thỏa chưa…”. Vừa nói vừa hớt hơ hớt hải đi ra cửa, vừa mở cửa

phòng ra, nhìn thấy cảnh vật bên ngoài, giọng nói liền ngưng bặt.

Sắc trời âm u, hoa tuyết bay lất phất, hành lang sáng trưng trải dài, đèn cung đỏ rực. Thực ra rất nhiều năm trước, nàng đã nhìn thấy cảnh

tượng này, nàng của khi đó ngồi trong kiệu vào cung thăm tỉ tỉ, vẫn còn

bốc đồng bình luận long phượng điêu khắc trên tường, chê chúng thô tục,

nhưng sau đó, Chiêu Loan công chúa xuất hiện, nhiệt tình thân thiết gọi

nàng, đưa nàng đi xem trò hay, cũng chính ngày hôm đó, nàng nhìn thấy Hy Hòa phu nhân…

Chuyện cũ còn ngay trước mắt, rõ ràng như mới xảy ra ngày hôm qua, sao nháy mắt một cái, đã biến thành năm đó?

Phía xa, có người đang đốt pháo hoa, bầu trời bị pháo hoa chiếu sáng, tỏa ra những tia sáng ngũ sắc.

Khương Trầm Ngư ngây ngốc chăm chú nhìn những tia sáng đó.

Hoài Cẩn đứng bên cạnh cười nói: “Bất ngờ không? Đại lễ buổi tối

không cần nương nương quá lo lắng, có người đã bố trí ổn thỏa đâu ra đấy từ lâu rồi. Nghe nói năm nay pháo hoa dùng trong cung đều không phải là của Bích quốc tự sản xuất, mà mua từ Nghi quốc về đó. Trong đó còn có

một hòm, là Nghi vương chỉ rõ tặng riêng cho nương nương, đợi lúc nữa

nương nương tham dự đại lễ sẽ đốt”.

Đại lễ kỳ thực là một loại tập tục từ thời Bích quốc dựng nước đến

nay: Đêm trừ tịch mỗi năm, hoàng đế đều dẫn theo phi tử quan trọng đi

lên thành lâu, đích thân đốt Trường Minh đăng, cùng vui đón giao thừa

với bách tính, và cầu cho năm mới mưa thuận gió hòa, quốc thái dân an.

Vì thế, có thể nói đây là một nghi thức rất long trọng.

Năm Đồ Bích thứ nhất, Chiêu Doãn dẫn Tiết Mính đi châm đèn; năm Đồ

Bích thứ hai, Chiêu Doãn dẫn tỉ tỉ; năm Đồ Bích thứ ba, thứ tư, Chiêu

Doãn dẫn Hy Hòa phu nhân, mà nay… cuối cùng đã đến lượt nàng.

Cuối cùng đã đến lượt Khương Trầm Ngư đi lên thành lâu, tỏ rõ với

thiên hạ bách tính, ở Bích quốc hiện nay, nữ tử quan trọng nhất là ai.

Nhưng… kết cục như thế này lại không thể khiến nàng vui vẻ chút nào.

Trước mắt dường như lại hiện lên cảnh tượng trong giấc mộng: Mũi

thuyền quẩn sương trắng, người ấy vái lạy về phía nàng, vái lạy khiến

trái tim nàng tan nát.

Đồ Bích… bảy năm rồi.

Bảy năm mưa gió điên đảo, quốc gia này mấy phen động loạn, đầu tiên

là Vương thị ép thái tử phản nghịch, rồi bị trấn áp; sau Chiêu Doãn bức

Tiết thị tạo phản, lại trấn áp; lại đến Cơ gia suy thoái, Khương gia nổi lên… Suốt một chặng đường, là máu tanh lầy đất, không nhẫn tâm nhìn.

Phong thủy luân hồi, mỗi năm mỗi khác, vào năm Đồ Bích thứ tư, văn võ

trong triều có mấy người có thể ngờ rằng, phồn hoa tan hết, cuối cùng

hoa rụng vào Khương gia.

Rụng trúng đầu Khương Trầm Ngư nàng?

Đứng trước chiếc gương đồng Bách Quỹ Triều Dương cao ngang người,

Khương Trầm Ngư chăm chú nhìn bóng mình trong gương: Trên mái tóc đen

nhánh là chiếc vương miện tuyệt thế chạm trổ bằng bạch ngọc Lam Điền,

khảm chín mươi chín viên hồng châu Nam Hải; khoác t