
mặc sướng, nên da trắng hơn tuyết, vì thế khi nằm trên
gấm đoạn màu hồng đào, nhìn trông rất đẹp mắt.
Đám thị nữ đỏ bừng mặt, quay đầu đi chỗ khác không nhìn nhưng lại không kìm được liếc trộm.
Ngược lại Khương Trầm Ngư đối mặt với nam tử để mình trần lại không
xấu hổ cũng không thẹn thùng, vô cùng trấn tĩnh rút một chiếc kim châm
từ trong túi ra, dùng ba ngón tay: ngón cái, ngón trỏ và ngón giữa chuôi kim, dùng ngón vô danh đè lên thân kim, hơ qua trên lửa với tư thế vô
cùng thành thục, sau đó nhắm chuẩn một vị trí nào đó rồi đâm xuống.
Giang Vãn Y vừa nhìn phương vị nàng châm xuống, trong lòng run rẩy.
Quả nhiên, kim vừa đâm xuống, toàn thân Hách Dịch chấn động dữ dội: “Ai da!”.
Khương Trầm Ngư giữ chặt y, thấy sắc mặt nàng trầm tĩnh, không giống
như đang đùa, bờ môi Hách Dịch động đậy, nhưng cuối cùng không nói gì
cả.
Khương Trầm Ngư tiếp tục rút kim, hơ lửa, sau đó châm xuống.
Hách Dịch rốt cuộc không chịu nổi nữa, nghiến răng quay đầu lại, “Ngu cô nương, cô nương có chắc mình không châm sai chứ?”.
Nàng ừ một tiếng. Hách Dịch nghĩ một lát, rồi lại ngoan ngoãn nằm sấp xuống với vẻ mặt nghi ngờ. Sau đó Khương Trầm Ngư châm mũi kim thứ ba,
lần này, không chỉ Giang Vãn Y kêu “á”, mà hai thị nữ phía sau còn kêu
thất thanh: “Ôi chảy máu rồi!”.
Hai viên ngọc màu đỏ máu, từ từ trào ra khỏi lỗ kim vừa châm, như một đóa hoa, bung cánh nở trên sống lưng trắng muốt, cực kỳ chói mắt.
Lần này đến sức để kêu gào Hách Dịch cũng không còn, y ngẩng gương
mặt trắng bệch lên, có lẽ vì quá đau, trong mắt loang loáng ánh nước.
Khương Trầm Ngư nói: “Đừng sợ, bệ hạ, còn sáu mũi nữa là xong”.
Hách Dịch đáp lại nàng bằng nụ cười trông còn khó coi hơn cả mếu, rồi giơ một ngón tay, ngoắc ngoắc gọi Giang Vãn Y lại, trong lòng Giang Vãn Y thầm thở dài, đi tới vỗ vào vai nàng: “Hay để ta làm đi”.
Khương Trầm Ngư nói: “Không được, chẳng phải bệ hạ nói nhất định phải là mỹ nhân châm kim sao?”.
Hách Dịch vội vàng kéo tay Giang Vãn Y, nhìn hắn bằng ánh mắt cực kỳ
tha thiết, gấp gáp nói: “A, Đông Bích hầu, Trẫm đột nhiên phát hiện, hóa ra ngươi lại anh tuấn phi phàm như thế, trẫm quyết định phong cho ngươi làm thiên hạ đệ nhất mỹ nhân!”.
Vẻ mặt của Giang Vãn Y lập tức trở nên vô cùng quái dị, thị nữ bên cạnh không nhịn được phá ra cười.
Khương Trầm Ngư vốn vẫn giữ dáng vẻ nghiêm túc đường hoàng, nhưng khi nghiêng đầu liền đưa tay che miệng, không kìm được mỉm cười.
Tiếng cười từ khung cửa sổ mở rộng bay ra ngoài, đến trù phòng ở cuối thuyền cũng nghe thấy.
Một trù nương hỏi: “Nghe tiếng cười này, chắc chắn là Nghi vương lại làm trò cười gì rồi”.
Một trù nương khác nói: “Từ khi vị Nghi vương này lên thuyền, trên
thuyền náo nhiệt hơn hẳn, ngày ngày đều nói cười vui vẻ. Ầy, cô nói xem
ngài ấy có đúng là hoàng đế không?”.
“Đương nhiên rồi, hầu gia và tướng quân đã đích thân xác nhận, chẳng nhẽ còn có thể giả?”.
“Chưa từng thấy một hoàng đế nào như thế cả”.
“Đúng đấy, đúng là lần đầu gặp một hoàng đế như vậy…”.
Sau sử ký có chép: Hách Dịch, quân vương đời thứ mười chín của
Nghiquốc, lúc thiếu thời hay du ngoạn, thích rượu, có thể uống liền mấy
chục tước(1) không say. Tinh thông buôn bán, lười việc chính trị, tính
hài hước, tình khoáng đạt, có thể kết giao với cả bọn tiểu thương sai
dịch. Vì thế còn được gọi là – Duyệt đế.
Ghi chú: (1) Tước: Một loại chén rót rượu.
Ánh dương nhô lên trên mặt biển, hóa ra không giống như khi nhìn qua cửa sổ ở nhà.
Lúc ở nhà, bình minh đến một cách không rõ ràng, luôn phải đợi trời
sáng bạch mới nhận ra được, có một làn ánh sáng mỏng manh rọi từ trên
trời xuống, rớt xuống lòng bàn tay, không còn chút hơi ấm.
Nhưng trên mặt biển, giữa màn đêm đen kịt, đột nhiên có một luồng ánh sáng màu đỏ chiếu sáng, vẻ rực rỡ hoa lệ trong nháy mắt đó lại khiến
người ta gần như ngừng thở.
Ta không kìm được nghĩ, ánh sáng như thế này kỳ thực không khác gì
ngọn lửa. Đến cũng trực tiếp, dứt khoát, kinh động hồn phách như thế.
Mà tiểu thư tắm trong bình minh như lửa đó, im lìm đứng trên mũi
thuyền, chăm chú nhìn về phương xa. Gió biển thổi bay phần phật mái tóc
và chiếc áo choàng đen của nàng, làn da của tiểu thư trắng trong như
bạch ngọc.
Bức tranh này được thời gian nung thành vĩnh hằng, khắc sâu trong tâm trí ta. Mãi mãi ta không thể quên được dáng vẻ khi đó của tiểu thư. Có
lẽ, không chỉ mình ta mà những người khác cũng không thể quên được.
Tiểu thư là một mỹ nhân. Xưa nay đều là vậy.
Ta nhớ lần đầu tiên gặp tiểu thư là bảy năm về trước. Khi đó, cha ta
làm ăn thất bại, nhảy sông tự vẫn, bỏ lại con côi quả phụ phải sung làm
nô dịch nhà quan. Ta coi như vẫn còn tốt số hơn mấy chị em, được sắp xếp đến nhà hữu tướng gia vốn có tiếng tốt. Ngày vào phủ là một ngày mưa
gió bão bùng, ta được một vị quản sự gọi là Dung thẩm dẫn đến đại sảnh
bái kiến chủ nhân, vừa đến cửa, phía sau đã nổi lên một tràng tiếng bước chân gấp gáp, một thiếu niên và một thiếu nữ lấy tay áo che đầu vội
vàng chạy từ đầu sân bên kia lại, khi chạy qua ta, thiếu niên kia còn
đâm sầm vào người ta một cá