
cần không phải câu này, không phải, chưa bao giờ là câu
này!
Nhưng người đó chưa bao giờ gọi nàng bằng phương thức nàng hy vọng,
từ tiểu thư lúc ban đầu, đến sau này, khi thân mật nhất cũng chỉ gọi một tiếng “Trầm Ngư”.
Người ấy là “Tiểu Hồng” của người khác, nhưng vĩnh viễn chỉ là “công tử” của nàng…
Khương Trầm Ngư cảm thấy đầu mình mù mịt nặng trịch, không biết mình
đang nằm mơ hay là đang tỉnh nữa. Sau đó, bóng tối dần dần tan đi, loáng thoáng xuất hiện những bóng hình mờ nhạt: Một đứa trẻ vô cùng gầy yếu,
kéo một thứ gì đó, cực kỳ vất vả đi về phía trước.
Bốn bề im ắng không một tiếng động.
Đứa trẻ đó nghiêng nghiêng ngả ngả, thứ kia quả thực quá nặng, mà nó
quả thực quá gầy quá nhỏ, vì thế mỗi lần đi được hai bước lại phải dừng
lại nghỉ một lát.
Cảnh tượng dần dần thu lại gần hơn, thứ trên mặt đất dần dần rõ nét,
hóa ra là một nữ nhân nằm không nhúc nhích, không biết là đã chết hay
vẫn còn sống. Linh cảm trỗi dậy, trong nháy mắt, dường như nàng đã biết
mình đang nhìn thấy gì, một hơi hướm quen thuộc nào đó gần trong gang
tấc, nàng nghiêng đầu nhìn, thất kinh phát hiện – Chiêu Doãn đang đứng
cách nàng một bước, đứng ngang vai với nàng, im lặng nhìn cảnh tượng đó, nhìn đứa trẻ không ngừng lôi lôi kéo kéo không chịu buông tay đó.
“Hoàng thượng…”. Nàng nghe thấy mình run rẩy lên tiếng, trong lòng sợ hãi đến cực điểm, cũng hỗn loạn đến cực điểm.
Nhưng dường như Chiêu Doãn không phát hiện ra nàng, chỉ im lặng nhìn
thiếu niên phía xa đó, hai hàng lệ từ hốc mắt y lăn xuống, bộ dạng không cười của y nhìn càng đau thương khôn tà.
“Hoàng thượng…”. Nàng không kìm được giơ tay hướng về phía Chiêu
Doãn, muốn kéo tay áo y, nhưng trong chớp mắt sau đó lại phát hiện mình
đang tóm tay đứa trẻ đó, gầy guộc trơ xương, lạnh giá như băng. Còn đứa
trẻ đó ngẩng đầu lên nhìn nàng, các nét trên gương mặt mờ mờ, duy chỉ có đôi mắt đen lay láy.
“Giúp ta với…”. Đứa trẻ khóc nấc: “Giúp ta với… Mẹ ta uống rượu say ngã xuống hồ… giúp ta với…”.
Nàng cảm thấy rất buồn vì câu nói này, đang định nhận lời giúp nó,
đứa trẻ đột nhiên trở nên hung hăng, nhìn nàng gào lớn: “Tại sao phải
hại ta? Tại sao phải hại trẫm? Khương Trầm Ngư, nàng dám hạ độc trẫm!
Nàng dám tước đoạt giang sơn của trẫm! Nàng sẽ không được chết tử tế!
Nàng sẽ phải nhận báo ứng!”.
Báo ứng…
Báo ứng…
Báo ứng…
Tiếng thét thảm thiết dường như có một sức mạnh vô song, giống như một cánh tay lạnh ngắt, thò tới, hung hãn thít chặt cổ nàng.
Ai đến cứu nàng? Cứu nàng! Chỉ có một câu nói! Một câu nói chính xác
là nàng có thể thoát ra khỏi cơn ác mộng này! Mau nói đi, mau nói câu
nói chính xác đó đi…
Chính trong lúc nàng giãy giụa, một giọng nói trong trẻo có phần hơi
hà khắc lại có chút lạnh lùng đột nhiên phá vỡ tầng tầng mây mù, đánh
xuống như một luồng sét: “Chiêu Doãn chết rồi. Ngươi còn không tỉnh?
Muốn trốn tránh đến bao giờ?”.
Mây mù tan biến trong chớp mắt, Khương Trầm Ngư lập tức mở mắt ra.
Lọt vào mắt là gương mặt hớn hở của Hoài cẩn: “Nương nương! Nương nương tỉnh rồi! Nương nương tỉnh rồi!”.
Khương Trầm Ngư hơi đờ đẫn đảo mắt nhìn một lượt, bên cạnh màn trướng màu đỏ thẫm là người toàn thân áo trắng như tuyết, vẫn biểu cảm thâm
trầm, pha chút lạnh lùng như cũ, người tuổi vẫn còn nhỏ, nhưng chỉ cần
hắn ở đây là nàng cảm thấy an tâm đến lạ lùng.
Nàng gắng ngồi dậy, cất tiếng nói, giọng lào khào: “Tiết Thái… ngươi, vừa nãy ngươi nói gì?”.
Tiết Thái mặt không biểu cảm đáp: “Cuối cùng nương nương đã chịu tỉnh rồi. Nếu nương nương không tỉnh, hoàng thượng sẽ không được hạ táng”.
Khương Trầm Ngư chỉ cảm thấy một tràng sấm dậy ầm ầm trong đầu, không nhịn được bưng chặt đầu mình. Đúng rồi, trước khi nàng ngất, thái y nói là Chiêu Doãn chết rồi… Đó không phải là một giấc mộng… Nhưng tại sao?
Rõ ràng nghe thấy tiếng khóc của Tân Dã cho nên mới rơi nước mắt;
Rõ ràng bắt đầu có phản ứng với thế giới bên ngoài…
Tại sao đột nhiên lại chết?
Y chết quá không cam lòng, cho nên mới tìm đến chất vấn nàng, đòi báo thù nàng trong giấc mộng chăng?
Đầu Khương Trầm Ngư đau như muốn nứt toác, không nhịn được rên rỉ thành tiếng.
Tiết Thái bên cạnh bỗng đi lên phía trước, bưng một bát canh đến trước mặt nàng, ra lệnh: “Uống đi”.
Khương Trầm Ngư nhìn bát canh giống như nước lọc nhưng lại tỏa ra mùi thuốc thoang thoảng đó, mày cau lại, nhưng không hỏi gì hết, chỉ ngoan
ngoãn uống. Nói ra cũng kỳ lạ, vừa uống xong bát canh đó, cảm giác thanh mát lập tức lan tỏa khắp cơ thể, đến cơn đau đầu cũng giảm đi rất
nhiều.
Nàng không kìm được hỏi: “Đây là cái gì?”.
“Thuốc độc”.
“Thật à?”.
“Giả đấy”. Tiết Thái trừng mắt nhìn nàng: “Để xem lần sau ngươi còn dám không hỏi rõ là thứ gì mà đã uống không”.
“Nhưng chẳng phải là ngươi cho ta uống sao?”.
Tiết Thái sững người, có chút cảm động, nhưng tức khắc lộ vẻ khinh thường nói: “Cứ cho là ta đưa, cũng không thể uống bừa được”.
“Hóa ra ngươi đa nghi đến mức nghi ngờ cả bản thân mình…”.
“Đó là bởi vì…”. Trong mắt Tiết Thái lóe lên một tia dị sắc, sau đó
vô cùng nghiêm túc nén giọng xuống, nói: “Ngươ