
m?!”
Tôi nhìn khuôn mặt tức giận và buồn bã của anh ta, trong lòng cũng rất buồn, nói nhỏ:”Sư phụ… Xin lỗi… Con không dám nữa…”
“Còn có lần sau sao?!”
“Không sao, không sao , đừng giận!” Mạc Lâm mỉm cười đi lên vỗ vào vai cuẩ
Bích Thanh Thần Quân, sau đó giơ tay ra phía tôi,”Giao Tiên đơn ngươi ăn trộm ra.”
Tôi sờ hộp sắt ở trong lòng nói:”Nhưng…phải cho em gái của Cẩm Văn…”
“Con mèo ngốc! Còn không nhanh đưa ra để lập công chuộc tội!” Bích Thanh
Thần Quân giận dữ hét lên, rách hết màng nhĩ của tôi, tôi bất đắc dĩ lôi cái hộp sắt ra.
Mạc Lâm đón lấy cái hộp sắt, mở ra nhìn, khóe miệng anh ta từ từ nhếch lên, cuối cùng không nhịn được cười to lên:
”Đây là Tiên đơn sao? Rõ ràng là thịt bò khô mà.”
Tất cả mọi người như hóa đá… Bốn bề yên tĩnh, chỉ có tiếng thở phập phồng,
mặt Lý Thiên Vương hơi ngạc nhiên, ông ta vội vàng bước đến, giật lấy
cái hộp sắt từ trong tay của Mạc Lâm xem xét, khuôn mặt biến sắc, rất
lâu không nói lên lời.
“Meo Meo?” Tôi cảm thấy phản ứng của mọi người quá kì quặc, thế là kêu lên nho nhỏ.
Khóe miệng của Bích Thanh Thần Quân cuối cùng cũng giãn ra, anh ta xoay
người nói với tôi:”Ngươi xác nhận cái ngươi lấy cắp là cái này sao?”
Tôi thành thật gật đầu:”Màu đỏ, rất thơm, không sai.”
“Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy?” Thái Thượng Lão Quân vội vàng từ đằng
sau bước lên, cùng với bọn Lý Thiên Vương vùi đầu vào nghiên cứu thịt bò khô trong hộp, đáng tiếc cho dù bọn họ nhìn bao nhiêu lần, sắc mặt thay đổi bao nhiêu lần, thịt bò vẫn là thịt bò, không có bất kì sự thay đổi
nào.
“Tôi nghĩ quy định ở Thiên Giới, không có đạo lí ăn vụng
phải chịu sự trừng phạt trời tru”, Bích Thanh Thần Quân cười, phá vỡ sự
yên lặng của bọn họ,”Nhưng Thái Thượng Lão Quân là người ăn chay, không
biết thịt bò này ở đâu ra?”
“Cái này… Cái này…” Thái Thượng Lão
Quân đỏ mặt, suy tư một lúc lập tức xoay người, phát ra tiếng hét vang
như sấm, “Bao Tử ngươi lại đây cho ta!”
Tiểu Tiên Đồng tên là Bao Tử, cúi gằm mặt, run lẩy bẩy bước lên phía trước nói nhỏ:”…Là của tôi…”
Thái Thượng Lão Quân ném hộp sắt vào người nó, nhéo tai mắng:”Mất Tiên đơn
cái gì chứ? Hóa ra tiểu tử nhà ngươi mất thịt bò khô.”
“Xin tha
mạng!”Bao Tử vội vàng quỳ gối xuống nói:”Con thấy cô ta hành tung như ma quỷ, sau khi nhìn thấy con vội vàng bỏ chạy, trong miệng ngậm đồ, đồ
đạc xung quanh bị đảo lộn, cho nên con cho rằng cô ta lấy Tiên đơn…”
“Cho dù chân tướng đã rõ ràng, con yêu này ăn trộm cũng xem như không đúng,
đợi sau khi về phủ sẽ dạy dỗ lại.” Bích Thanh Thần Quân nhìn thấy sắc
mặt bọn họ đang tiến thoái lưỡng nan, cũng không muốn làm khó dễ,”Bây
giờ mời Lý Thiên Vương mở tháp thả yêu ra.”
Lý Thiên Vương xấu hổ thu Bảo Tháp lại, tôi sau khi sống sót trở về, tim đập loạn xạ cuối
cùng cũng bình tĩnh trở lại, hai chân mềm nhũn, nằm bẹp dưới đất, biến
thành mèo, đáng tiếc ngọn lửa đã ảnh hưởng đến cơ thể, tấn công
trực tiếp vào nguyên khí, nên bị thương rất nặng.
Bích Thanh
Thần Quân ngồi xuống bế tôi lên, sờ vào đám lông bị cháy, vừa tức giận
vừa thương xót mắng:”Không ngờ ngươi lần này ngốc còn ngốc thật đúng
chỗ.”
“Miêu Miêu không ngốc…” Tôi không chịu, lên tiếng phân bua, ngược lại Mạc Lâm ở bên cạnh càng cười to.
Lý Thiên Vương cũng ngượng ngùng vòng tay cáo từ chúng tôi, thiên binh ở
phía sau trói Cẩm Văn vội vàng tiến lên phía trước hỏi:”Con yêu này xử
lí như thế nào ạ?”
“Ăn vụng mà đủ tư cách lên yêu đài chém sao?”
Lý Thiên Vương trừng mắt nhìn bọn họ mắng to:”Thả ra! Để cô ta thích lăn đến đâu thì lăn đến đó!”
Cẩm Văn ngật ngững đứng dậy, lao về
phía tôi, không ngớt hỏi thăm:”Miêu Miêu ngươi vẫn khỏe chứ? Tại sao
Tiên đơn lại biến thành thịt bò chứ?”
Không lấy được Tiên đơn, tôi giật giật tai nói:”Hình như là tôi lấy nhầm rồi…”
Cẩm Văn há hốc mồm, sau đó rất lâu mới mở miệng nói:”Đúng là ngươi quá ngốc nghếch…” Bích Thanh Thần Quân
không để tôi nói nhiều lời với cô ấy, anh ta ôm tôi cưỡi lên con Kì Lân
bỏ đi, để Cẩm Văn ở lại chỗ cũ, Mạc Lâm đồng tình để cô ấy lên tiên
hươu của mình, và quay lại Huyền Thanh Cung, đưa ra một loại thuốc khó
ngửi cùng băng dính, bó tôi thành một cuộn.
Tôi cho rằng sự tình
đến đây là kết thúc, không ngờ Bích Thanh Thần Quân tóm lấy tôi và Cẩm
Văn ở đại sảnh, nói là lần này những hành động của chúng tôi quá tinh
ranh, phải bị trừng phạt nặng.
Trừng phạt cái gì? Nhìn Bích Thanh Thần Quân đang ngồi trên ghế Thái Sư gỗ trầm hương được chạm khắc tinh
tế đặt ở chính giữa đại sảnh, Cẩm Văn run lẩy bẩy quỳ bên cạnh, tôi ngồi trên tấm thảm da dê dày, ngơ ngác nhìn anh ta, thầm đoán có phải lại bị đánh vào mông không?
“Trước tiên không nói đến tội chết ăn cắp Tiên đơn, ngươi có biết ăn trộm đáng xấu hổ lắm không?” Bích Thanh Thần Quân hỏi tôi.
Tôi lắc đầu, tỏ vẻ không biết.
Bích Thanh Thần Quân nhất thời không nói nên lời, một lát sau anh ta tiếp
tục hỏi:”Ngươi phải biết, không phải đồ của ngươi thì không được tùy
tiện lấy.”
“Nhưng…” Tôi cố gắng suy nghĩ một lúc sau đó hỏi:”Tại sao không được cầm…?”
“Miêu Miêu ngươi thích cái gì nhất?” Bích Tha