XtGem Forum catalog
Hoa Miêu Miêu

Hoa Miêu Miêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326080

Bình chọn: 10.00/10/608 lượt.

ôi đau như bị dao cứa… ”

Cẩm Văn nói đến

đây thì nghẹn ngào, tôi lại một lần nữa giơ tay ra lau nước mắt cho cô

ấy, lần này tay cô ấy không đẩy tay của tôi ra, chỉ tiếp tục nói:”Tôi

không phải trời sinh đã muốn đi khắp nơi mê hoặc đàn ông…Không

phải…Nhưng muội muội cần Tiên đơn cứu mạng… Ngươi có thể giúp ta đi nói

với Thần Quân, ta đồng ý dùng tính mạng của mình đi đổi Tiên đơn…”

“Không được! Ta không muốn ngươi chết!” Tôi vội vàng phản đối, sau đó tôi chép miệng cười”Chúng ta đi ăn trộm là được rồi.”

“Ăn trộm ?” Cẩm Văn rất kinh ngạc. Tôi dỏng đuôi lên đắc ý nói: “Ngân Tử từ trước đến nay thường khoe khoang ta ăn trộm đồ rất lợi hại! Yên tâm giao cho ta nhé! Ngươi nói cho ta ở đâu có Tiên đơn là

được rồi!”

“Trộm Tiên đơn là tội chết…” Cẩm Văn do dự không

quyết, tôi lại đảm bảo kĩ thuật cao siêu của mình, ăn trộm đồ rất đơn

giản không phải là chuyện to tát gì, tuyệt đối không bị phát hiện, cô ta suy đi tính lại, cuối cùng cắn răng đồng ý.

Hai người tính kế

rất lâu, quyết định đi ăn trộm của Thái Thượng Lão Quân, dù sao thì Tiên đơn của ông ấy rất nhiều, thiếu một viên cũng không bị phát hiện, huống hồ hôm nay là ngày mồng mười, ông ta theo lệ đi tặng Tiên đơn cho Ngọc

Hoàng, không ở trong phủ.

Nắm chắc chủ định rồi, lập tức hành

động, tôi kinh ngạc phát hiện Cẩm Văn rất quen thuộc con đường đến nơi

Thái Thượng Lão Quân sống, hai ba cái xoay người đã đến phủ. Cô ấy đỏ

mặt ngượng ngùng nói mấy năm nay, vì Tiên đơn, cô ta hầu như đã mê hoặc

người trong phủ của Thái Thượng Lão Quân rồi, đáng tiếc địa vị quá thấp, vẫn chưa lấy được.

Vấn đề này cũng không liên quan đến tôi, Cẩm

Văn ôm tôi biến trở lại hình mèo, đi vào trong phủ gãi đầu làm dáng và

nói truyện với người trông coi cửa để thu hút sự chú ý, tôi nhân cơ hội

đó nhè nhẹ bám lên tường đột nhập vào. Trong bờ tường xung quanh là một

thảm cỏ xanh, tôi nhìn thấy khói cuồn cuộn bay lên từ trong lò, cẩn thận đi vào, nhìn thấy bên cạnh có một Đồng Tử quạt lửa đang ngủ gật.

Còn có cơ hội nào tốt hơn không? Tôi nhanh thoăn thoắt bò vào bên lò, phát

hiện bên trong lửa rất to, nhất thời không dám thò tay vào, thế là ở bên cạnh tìm kiếm Tiên đơn rơi xuống.

Cẩm Văn và tôi đã hình dung,

vật đấy màu hồng, có mùi thơm kì dị, tôi ngửi đi ngửi lại, ngoài mùi

thuốc khó ngửi ra thì không thấy mùi gì, nhưng trong lòng của Đồng Tử

quạt lửa bay đến một mùi thơm cuốn hút.

Lẽ nào Tiên đơn đang

trong người nó? Tôi đi qua đi lại nhìn nó, lông mi của Đồng Tử rất dài,

da trắng bóc, mặt mũi non choẹt, mái tóc dài buộc đơn giản thành hai

túm, trông rất đáng yêu. Tôi đi vòng quanh, giơ vuốt ra kéo áo nó mấy

cái, cuối cùng phát hiện mùi thơm nồng nặc bay ra từ trong một cái hộp

nhỏ rất đẹp, thế là nhẹ chân nhẹ tay lôi cái hộp ra ngoài. Khó khăn lắm

mới lôi ra được, tôi mở ra xem là màu đỏ đúng không, vội vàng nhặt lên

và bỏ chạy, không ngờ phía sau Đồng Tử đột nhiên tỉnh dậy, nó nhìn thấy

bóng của tôi hét lớn: “Người đâu, có trộm!”

Tôi lạnh lùng hừm một tiếng, nhanh chóng bỏ chạy.

Tôi biết trộm cắp là kĩ thuật sống, tổng hợp có thể khái quát bằng ba chữ

chuẩn, nhẹ, nhanh. Tức là tìm mục tiêu phải chuẩn, động tác hạ thủ phải

nhẹ, khi bị phát hiện bỏ chạy phải nhanh, đạo lí ăn cắp của tôi đã thấm

nhuần bao nhiêu năm, đã từng lấy cắp ở tất cả quán rượu, tiệm gà quay,

quầy cá tươi trong thành gần núi Lạc Anh, thành tích lẫy lừng, chưa bao

giờ bị bắt, hôm nay làm sao mà chết trong tay của Tiên Đồng nhỏ bé đấy

chứ?

Xoay người lên mái nhà, đá một hòn đá bay lên gác để dương

đông kích tây, sau đó nhảy lên một cây to trong sân, lợi dụng cành lá um tùm để trốn, nhìn thấy Tiên Đồng đuổi theo hướng hòn đá, bốn bề im

vắng, trong lòng tôi âm thầm đắc ý, sau đó nhẹ nhàng nhảy xuống cây,

ngang tàng đảo một cái lỗ nhỏ ở trên tường chui vào đó, không ngờ nhìn

thấy một đôi giày.

Đôi giày đế trắng mũi đen, không có điểm gì

đặc biệt, trái lại phát ra một làn khí khiến tôi cảm thấy bất an… Là

thuốc thơm a, tôi từ từ ngẩng đầu lên, nhìn thấy ông thầy thuốc Mạc Lâm đang cười cười nhìn tôi… Và cái hộp trong miệng tôi…

Nhớ đến

những ngày tháng gặp phải bi kịch, vì sợ hãi mà lông dựng đứng lên, tôi

tức tối dùng móng vuốt cào ông ấy, cố gắng đột phá để bỏ chạy, Mạc Lâm

xoay mình tránh một đòn có thể làm vỡ cả một hòn đá, sau đó hỏi: “Mèo

con, ngươi ăn trộm cái gì?”

“Không… Không có gì…” Tôi lắp bắp,

không ngờ sau khi há miệng thì cái hộp rơi xuống, tôi nhanh chóng dùng

móng vuốt nhét nó vào dưới bụng dùng lông che lại, cố gắng ra vẻ vô tội

nhìn Mạc Lâm, hi vọng anh ta giả vờ không biết gì.

“Để ta đoán xem?” Mạc Lâm ngồi xổm xuống nhìn tôi, nhìn thấy trên đầu tôi chảy mồ hôi, không ngừng lắc đầu.

Đột nhiên một sợi dây mềm mại chụp lấy Mạc Lâm, tôi nhìn thấy một cái bóng

màu đỏ lao đến, đúng là Cẩm Văn, sợi dây dài trong tay cô ta biến hóa

như vũ bão không ngừng cuốn lấy Mạc Lâm, sau đó hét to một tiếng với

tôi:”Chạy nhanh lên! Đưa đồ cho ta.”

Mạc Lâm vừa núp vừa hét to: “Người đẹp đừng có hung dữ thế! Tôi là người qua đường thấy náo nhiệt thì