
ng núi Lạc Anh, tôi thấy đất đá khắp núi bị xới tung lên, vô
số cây cối nằm vương vãi khắp nơi, đất đá ngổn ngang, khe nước khô cạn,
trong không khí đầy mùi tanh của máu, ngoài những tiếng kếu ríu rít của
nhưng chú chim ra hầu như không có bất kì sự sống nào tồn tại ở đây cả,
trong tâm trí tôi tái hiện lại cảnh tượng trước đây tôi với hươu, thỏ
trắng, gấu… Vui đùa cùng nhau, bây giờ bọn họ đã biến thành những bộ
xương trắng hếu, vô số côn trùng bám đầy nhung nhúc, trông thật đau
lòng.
“Ngân Tử!” Tôi gọi to.
Anh ta không giống trước đây
tẹo nào, mỗi lần nghe tôi gọi không chần chừ đến bên tôi ngay, trên trời một đàn quạ ăn thịt bay đến, không có con chim nào màu trắng cả.
“Ngân Tử! Ngươi đang ở đâu vậy?” Trong lòng tôi hơi hoảng loạn, lo lắng biến
trở lại thành hình người, trèo lên một cây to vẫn chưa bị đổ, tìm kiếm
khắp nơi.
Nhưng cậu ta vẫn không xuất hiện… Thế là tôi chạy xuống đất chuẩn bị chạy đến huyệt động mà tôi cùng với anh ta, Bích Thanh
Thần Quân ngăn tôi lại từ đằng sau, sau đó tự anh ta làm phép thuật, hơi thở anh ta dần dần mất đi trong không khí.
“Ngài làm cái gì vậy?” Tôi ngạc nhiên hỏi.
Bích Thanh Thần Quân trả lời “Những con thú nhỏ đều sợ hơi thở của ta, sau
khi ta tàng hình xong, bọn họ không nhìn thấy ta, sẽ dễ dàng hành động.”
Tôi tỏ vẻ hiểu chuyện nên gật đầu, nhanh chóng chạy về phía trước, anh ta nhẹ nhàng bám gót theo tôi.
Hủy hoại khó hơn xây dựng mới. Đỉnh núi này mấy vạn năm nay không có động
đất. Cảnh vật không ngừng thay đổi, giống như lấy cái roi quất mạnh vào
trái tim tôi, tôi sống ở núi Lạc Anh này đã ba trăm năm rồi, mỗi gốc cây ngọn cỏ nơi này nhắm mắt tôi cũng phân biệt được, nhưng kể từ ngày hôm
đó, tôi đã không nhận ra cảnh vật ở đây nữa. Cái hang tôi sống cùng Ngân Tử cũng đã bị sập mất rồi, tôi cố gắng dùng móng vuốt của mình đào một
lỗ để vào hang, nhưng vẫn không thấy bóng dáng của Ngân Tử đâu cả.
Anh ta đi đâu nhỉ? Trong lòng tôi hơi bất an, tôi suy đi tính lại, trong
đầu đột nhiên lóe lên một tia hi vọng, vội vàng chạy ra mảnh sân đằng
sau động, xới tung đất nơi mà Ngân Tử chôn tiền lên, tôi biết tên đó coi trọng những thứ này hơn cả sinh mạng của mình, nếu cậu ta còn sống,
tiền nhất định vẫn còn.
Cho nên tôi đào thấy tiền bất ngờ hét lên đầy phấn khích “Ngân Tử chắc chắn vẫn chưa chết”
Bích Thanh Thần Quân ngược lại đi lên phía trước tôi nói “Miêu Miêu, không
khi nào ngươi nghĩ đến việc cậu ta không còn sống sao?”
“Tại sao lại không còn sống?” Tôi ngạc nhiên.
“Cường độ của trận động đất này rộng và mạnh, cậu ta có thể mất mạng trong
trận thiên tai này.” Bích Thanh Thần Quân từ từ giải thích.
Tôi vẫn chưa hiểu: “Động đất là loại yêu quái gì? Cái gì là chết chóc chứ?”
Sắc mặt của Bích Thanh Thần Quân đột nhiên trở nên dịu dàng, anh ta xoa đầu tôi nhẹ nhàng nói: “Động đất là tai họa trên trời giáng xuống, không
phải là yêu quái, nhưng nó có mặt khắp nơi, tất cả đều nuốt chửng, mất
mạng… Tức là chết chóc đấy…”
Lời của anh ta giống như tiếng sét
giữa trời xanh đánh mạnh vào đầu tôi, tôi hiểu thế nào là chết chóc,
nhưng xưa nay chưa từng nghĩ đến từ này và có liên quan đến Ngân Tử, thể là tôi vội vàng nói với Bích Thanh Thần Quân “Ngân Tử không làm việc
xấu, tại sao ông trời lại giáng tội cho cậu ta?”
“Bởi vì trời đất cũng có số kiếp.”
“Tôi không hiểu! Không hiểu!” Lời nói của anh ta không lọt tai tôi tí nào,
thế là tôi bịt chặt lấy tai mình không muốn nghe thêm gì nữa, miệng
không ngừng kêu la “Tôi muốn Ngân Tử trở về!”
“Tám phần là anh ta bỏ trốn rồi” Bích Thanh Thần Quân xoa đầu tôi an ủi “Chúng ta về thôi.”
“Không về đâu!” Tôi quay đầu bỏ chạy, chạy một mạch lên đỉnh núi, nhìn mây
trôi, vẫn cảnh vật đấy, nhưng người thì không còn đâu, tình trạng này
thật chẳng dễ chịu gì, khó chịu hơn giày vò bản thân mình hoặc bị bác sĩ tiêm, thế là tôi gập người xuống, cuộn tròn người lại, mỗi lần tôi cảm
thấy buồn đều dùng tư thế này để thư giãn. Nhưng lần này không có tác
dụng gì hết, nỗi đau đớn còn đó rất đau, rất đau.
Bích Thanh Thần Quân đi đằng sau tôi, anh ngồi xuống bên cạnh tôi, dịu dàng nói “Nếu quá đau buồn thì khóc đi nhé.”
Tôi mở to mắt nhìn anh ta, lắc đầu nói: “Mèo không biết nước mắt là gì, tại sao phải khóc chứ?”
“Ngươi bây giờ là người.”
“Ta là mèo.”
Bích Thanh Thần Quân trầm ngâm không nói, ngồi bên cạnh suy nghĩ mông lung
và tôi chăm chú nhìn vào màn sương đêm từ đằng xa, cho đến khi màn đêm
bao trùm xuống ngọn núi Lạc Anh.
Ngân Tử vẫn chưa quay về, tôi nghĩ cậu ta có lẽ không trở về nữa.
“Cùng ta quay về đi.” Bích Thanh Thần Quân đột nhiên nói, “Tiên giới không có thiên địch.”
“Ngài nói xem Ngân Tử có phải đã bỏ rơi tôi rồi không…” Tôi hỏi nhỏ.
“Tại sao ngươi hỏi như vậy?” Bích Thanh Thần Quân xoa xoa đầu tôi.
“Bởi vì trước đây tôi thường gây hoạc cho Ngân Tử…”
“Tôi luôn bắt nạt Ngân Tử.”
“Ngân Tử không phải là rất ghét tôi hay sao, mới không đợi tôi chứ?”
“Cậu ấy chắc chắn vì giận dỗi mà bỏ tôi, bỏ Miêu Miêu rồi…”
Tôi không ngừng dằn vặt mình, Bích Thanh Thần Quân đột nhiên cười, anh