
ta
ôm tôi vào lòng, vuốt những sợi tóc của tôi, nhẹ nhàng nói: “Ngân Tử rất thích Miêu Miêu, hôm ta đưa ngươi đi, cậu ta cứ nhìn theo mãi, nói
không chừng cậu ta lên Thiên giới tìm ngươi rồi.”
“Thật không?” Tôi ngước lên nhìn anh ta.
“Thật.” Sắc mặt của Bích Thanh Thần Quân rất thật, xem ra không lừa dối tôi.
“Thế chúng ta quay về Thiên giới đợi cậu ấy!”
Gió thổi , cuốn theo
bụi mù mịt, từ từ hé mắt ra, Bích Thanh Thần Quân kéo tay tôi, hô mây
gọi gió, quay trở lại Thiên Giới. Đúng lúc chuẩn bị đi với anh ta, tai
tôi nghe thấy tiếng động nhẹ, đột nhiên nghe thấy tiếng động và hơi thở
yếu ớt từ trong bụi cỏ, tôi định thần một lát.
Tôi hất tay Bích
Thanh Thần Quân ra, từ từ dò dẫm phương hướng phát ra tiếng động. Bước
chân của mèo giẫm lên các ngọn cỏ, không một tiếng động, ngay cả hạt bụi cũng không bị kinh động.
Tìm kiếm khắp nơi, lọt vào mắt tôi là một cái đuôi to hơi nhọn vừa vàng vừa thô, lòi ra ngoài hốc cây.
“Hey!” Tôi không kìm được nhếch mép lên, lao đến, giơ vuốt ra chụp lấy cái đuôi kia,kéo ra ngoài.
“Ai ya!” Tiếng rống của con hổ vang lên ầm ĩ trời đất,lúc này toàn thân nó
run lẩy bẩy, chân trước ôm lấy đầu không dám mở mắt ra, liên tục kêu cứu ”Miêu Miêu Đại Vương không ở đây, muốn đánh nhau đừng tìm ta! Chúng ta
vô tội.”
Nhìn thấy điệu bộ của nó, tôi buồn cười nói : “Ta tìm ngươi đánh nhau khi nào? ”
“Xin đừng ạ! Tiểu tử không chơi, chấp nhận thua ạ! ”Nó nói xong dường như
cảm thấy không có động tĩnh gì, lập tức hé mở mắt nhìn, sau khi nhìn
thấy tôi, nhảy cẫng lên hét lớn:“Miêu Miêu Đại Vương,Ngài trở về rồi!
Tiểu tử nhớ Ngài chết đi được! ”
Tôi đang ngước lên ôm chầm lấy nó, không ngờ Bích Thanh Thần Quân đẩy nó ra xa mấy bước.
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Con hổ nhìn xung quanh, sờ đầu hỏi:”Tại sao chúng ta bị đẩy lùi ra sau? Miêu Miêu Đại Vương, Ngài học được phép thuật mới
à?”
Tôi vội vàng xua tay nói, “Không phải, không phải, là Bích Thanh Thần Quân đẩy ngươi lùi ra sau, anh ta đang đứng bên cạnh ta.”
Con hổ đột nhiên xù hết lông lên, nó cảnh giác nằm xuống nhìn xung quanh”Không có, anh ta ở đâu ? Ngài lừa tôi à?”
Tôi bất giác nhìn Bích Thanh Thần Quân, anh ta thở hắt ra, cuối cùng dùng phép thuật hiện nguyên hình:”Ta ở đây.”
“Mẹ ơi!” Con hổ sợ quá, lùi về phía sau gật gật đầu nói “Bích Thanh Thần Quân đại nhân, tôi không làm việc ác, đừng giết tôi! ”
Ngân Tử đã từng nói sở thích của các loài vật là không giống nhau, nếu tôi
thích lăn lộn trên mặt đất để phơi nắng cũng giống anh ta thích sưu tầm
đá quý và tiền vậy, tôi nghĩ sở thích của con hổ này là lắc đầu, bởi vì
mỗi lần nhìn nó đều đều thấy nó lúc lắc cái đầu, tôi không thể ngăn cản
sở thích của người khác, cho nên ngồi xổm dưới đất nhìn nó lúc lắc cái
đầu một lúc lâu, sốt ruột tôi đành phải lên tiếng”Ngươi không lúc lắc
cái đầu nữa không được sao?”
“Nhưng…”Nó sợ sệt nhìn Bích Thanh
Thần Quân, nhút nhát núp sau lưng tôi, đầu áp sát mặt đất, suýt nữa dính vào đũng quần của tôi.
Bích Thanh Thần Quân nhìn thấy thế tức giận quát “Ra đây!”
Con hổ sợ run bắn cả người, trào cả bọt mép ra, tôi vội vàng nắm lấy huyệt
Khai Cung trái phải của nó, quạt gió mười mấy cái bên tai nó mới tỉnh
lại. Sau khi tỉnh lại, nó lao vào lòng tôi khóc lóc thảm thiết cầu cứu
tôi nói với Bích Thanh Thần Quân tha mạng cho nó.
“Ngoan nào,
ngoan nào, đừng khóc nữa!” Tuy thường xuyên bắt nạt nó, nhưng rốt cuộc
cũng đã kết giao với nhau ba trăm năm rồi, tôi không hiểu tại sao Bích
Thanh Thần Quân tức giận, nhưng cứu con hổ ngốc nghếch này là việc tôi
nên là, thế là tôi ôm lấy đầu nó và nói”Ngươi đừng sợ anh ta”
Sắc mặt Bích Thanh Thần Quân càng khó coi, anh ta hít thở sâu mấy cái liền, nghiêm giọng nói”Để cho nó đứng lên!”
“Ngài thật sự không giết tôi chứ ? Thật không?” Con hổ cẩn thận van xin nhiều lần, cuối cùng đứng lên, nhìn chúng tôi không dám nói gì cả.
“Núi Lạc Anh trở thành như thế này từ khi nào vậy?” Tôi nhân lúc nó không lúc lắc cái đầu liền hỏi.
“Khoảng… Nửa tháng trước…”Tiếng của con hổ nhỏ hơn tiếng vo ve của con muỗi, dịu dàng hơn cả cô dâu mới về nhà chồng.
“Ngân Tư đi đâu rồi ?” Tôi tiếp tục hỏi.
Con hổ cúi thấp đầu nhìn đám cỏ trên mặt đất, do dự rất lâu mới trả lời:”
Chúng tôi đã từ lâu lắm rồi không nhìn thấy Ngân Tử đại nhân, từ sau khi Miêu Miêu Đại Vương bỏ đi, Ngân Tử đại nhân nói tạm thời để tôi quản
chức vị Đại Vương của ngọn núi này, sau đó không thấy anh ta đâu cả.
Nhưng không lâu sau thì xảy ra động đất, các con vật chết rất nhiều,
thức ăn không có gì, tất cả đều đói lả, thế là những con vật còn sống
sót đều dần bỏ đi hết.”
Bích Thanh Thần Quân đột nhiên nhíu mày hỏi:”Không có thức ăn thì ngươi ăn cái gì ?Lẽ nào sát hại người ?”
“Không có, không có ạ! Tiểu tử không dám ” Mặt của con hổ rũ đầy lông, đột
nhiên xuất hiện tí màu đỏ, nó cay đắng nói:”Bây giờ tôi đang tập ăn
cỏ..”
Vẻ mặt của Bích Thanh Thần Quân như hóa đá… Tôi liếc con
hổ, bất luận như thế nào tôi tuyệt đối cũng không thay đổi sở thích ăn
cá…
Biết chính xác Ngân Tử không có chuyện gì, nỗi buồn trong
lòng tôi giờ đã v