
trước mấy bước, khom lưng rồi nói với Bích Thanh Thần Quân: “Xin
hãy suy xét, tính cách của Miêu Miêu rất thuần, tâm tư giống trẻ con,
xin nhẹ tay phạt nhẹ.”
“Ngươi đang cầu xin cho cô ta à?” Bích
Thanh Thần Quân nhìn anh ta, đột nhiên “Hừm” một tiếng, “Làm cái việc
khốn kiếp thế này, sao có thể nhẹ nhàng tha được!”
“Thần Quân cân nhắc.” Nét mặt của Tiểu Lâm không sợ hãi.
Tôi thấy anh ta dường như đang cầu xin tha cho bản thân, rất vui, thì ra anh ta mới là người tốt!
Bích Thanh Thần Quân lại không vì anh ta cầu xin mà bỏ qua cho tôi, anh ta
chỉ khua khua tay bảo Tiểu Lâm lui xuống, sau đó kéo tôi đi về phía sau
núi, sau núi có một cái hang, dài rộng khoảng tám thước, phía trong
không có gì, rất sơ sài.
“Ta đã nhân nhượng lắm rồi.” Anh ta tàn
nhẫn ném tôi vào trong, giọng nghiêm khắc nói “Ở trong này ngoan ngoãn
mà hối cải, ba ngày sau thì ra! Không được ăn cơm!”
Tôi vừa cuống cả lên, hơn nữa không được ăn cơm, tôi thà bị đánh còn hơn. Cho nên tôi vội vội vàng vàng lao ra phía cửa, chuẩn bị bỏ trốn, không ngờ Bích
Thanh Thần Quân giơ tay lên niệm mấy câu thần chú gì đó, toàn bộ núi bị
một thứ ánh sáng màu xanh bao trùm, làm cho người ta không thể nào chạm
vào và đứng gần cửa. Tôi vội vàng lắp bắp tỏ vẻ đáng thương hướng về anh ta “Meo meo” kêu xin tha mạng, không ngờ rằng anh ta có một trái tim
bằng sắt không lay động, quay đầu đi luôn.
“Vậy có thể làm thế
nào mới tốt đây, tôi chạm nhẹ ngón tay vào dòng điện màu xanh ấy, cảm
thấy đau kinh khủng, dường như chạy thẳng vào tim, lại giống như ngọn
lửa bùng lên đốt cháy toàn thân, đau đến nỗi không chịu được.”
“Meo woo! Ta phải ra ngoài!” Tôi không ngừng kêu, “Thả ta ra!!!”
Nhưng tôi kêu từ sáng tới tối, kêu khản cả giọng, khô cả cổ, cũng chẳng có ai để ý đến tôi… Càng không có người đến thăm tôi, hoặc cho tôi ăn.
Tôi đói… Bụng đang kêu, vốn là con mèo hoang tự do được nuông chiều làm sao có thể chịu được nỗi đau khắc nghiệt này.
Nhưng tôi không chùn bước đứng dậy, kiên quyết đụng cả thân lao ra cái cửa có dòng điện đó, dự định phá vỡ, lao ra khỏi cái hang.
Dòng ánh
sáng màu xanh đó mấy lần từng đánh bật tôi ra, tôi nhất định không từ
bỏ. Da đã bắt đầu bị bỏng, chảy chút máu tươi, thân thể bắt đầu tê buốt, từ từ mất đi tri giác. Rốt cuộc tôi không chịu nổi những đau đớn đó, bị đánh trở lại hình mèo.
“Meo woo… Thân thể còn đau hơn bị thiêu,
tôi nhìn bầu trời đầy sao, nằm bò trên đất không đứng dậy nổi, chỉ khàn
giọng kêu lên, hi vọng có người đến cứu.
Hoặc là, nếu tôi có chết…
Khi đang mơ mơ hồ hồ, bên ngoài truyền đến những bước chân vội vàng, Bích
Thanh Thần Quân chạy vội đến, nhìn thấy bộ dạng của tôi, dường như hết
sức kinh hãi, vội vàng mở dòng điện màu xanh ấy ra, nhẹ nhàng bế tôi
lên, trách móc: “Sao mà ngươi ngốc thế? Ương ngạnh như thế sẽ mất mạng
đấy!” “Meo meo… Đừng để tôi đói bụng.” Tiếng của tôi rất yếu.
“Vậy ngươi cũng đừng làm những điều xằng bậy nữa nhé!” Tiếng của anh ta đầy
lo lắng và hoảng loạn, “Ta chỉ muốn nhốt ngươi một hai ngày để giáo huấn ngươi”
“Tôi không cần bị nhốt…”
“Ngươi là con mèo ngốc!” Bích Thanh Thần Quân gầm lên.
“Tôi muốn lên núi Lạc Anh…” Tôi đau buồn nói.
Bích Thanh Thần Quân đột nhiên im lặng, rất lâu sau anh ta mới nhẹ nhàng nói “Ngươi quay về cũng không có tác dụng gì…”
Tại sao? Tôi hoang mang nhìn mặt Bích Thanh Thần Quân, không hiểu anh ta nói ý đó là gì?
Anh ta không tiếp tục giải thích, mà ôm tôi đi như bay cùng Kỳ Lân, rất
nhanh đã đến một cái bệnh viện khủng khiếp của bác sĩ Mạc Lâm.
Nhìn cái nơi đáng sợ quen thuộc này, lập tức tôi sợ đến nỗi lông dựng đứng
lên, vết thương làm tôi không kháng cự được, chỉ nhìn thấy Mạc Lâm cười
ha ha đi đến trước mắt, ấn tôi lên bàn, lại dùng dây thừng quấn lại, rồi lại ép đông ép tây.
“Yo Yo, lông đùi của Tiểu Mao mi rất trắng
rất mềm, ta gãi bụng cho mi nhé, chân cũng rất dễ thương….” Anh ta vừa
cười ngớ ngẩn vừa thô tục sờ soạng người tôi, “Sao lại bị thương thế
này? Có phải lại bị bắt nạt không? Hay là suy nghĩ bỏ Thần Quân sau này
theo tôi”
“Mạc Lâm khám bệnh đi! Đừng nói lung tung nữa!” Bích
Thanh Thần Quân cáu giận mắng “Đừng để căn phòng này của ngươi ta cũng
phá nốt đấy nhé.”
“Dữ quá, dữ quá, mèo con ngươi suy nghĩ đi
nhé, thúc thúc luôn dang tay mở rộng đón mèo con!” Mạc Lâm không sợ sự
uy hiếp của anh ta tí nào, vẫn cười đùa cợt nhả, giống như dùng đồ hộp
để dụ dỗ bán cho biến thái.
Bị trói trên bàn tôi nghiêm túc suy
nghĩ về sự khác biệt của thủ đoạn khủng bố giữa Bích Thanh Thần Quân và
anh ta, lại nhìn anh ta rút mấy cây kim bạc trong túi ra, lập tức lắc
đầu dứt khoát, cự tuyệt “ý tốt” của anh ta.
Ở bên cạnh Bích Thanh Thần Quân hình như có cảm giác bớt căng thẳng hơn.
Hoặc là phục thù sự cự tuyệt của tôi, trong một khoảnh khắc tôi lại biến
thành con nhím, ước chừng sau một tuần hương, Mạc Lâm mới rút những cái
kim đó ra, cắt đi những lông bị cháy của tôi, lấy một ít vải xô bắt đầu
băng bó những vết thương của tôi, anh ta rõ ràng đã quấn tôi lại thành
xác ướp mèo, rồi lại làm một con bươm bướm