Ring ring
Hoa Miêu Miêu

Hoa Miêu Miêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327692

Bình chọn: 9.5.00/10/769 lượt.

mắt lăn vào khóe môi khô nẻ, chạm phải đầu

lưỡi, mùi vị này thật là chát đắng.

Bức tường thủy tinh cuối cùng trong tim xuất hiện kẽ nứt, rồi vỡ dần, vỡ dần, thất tình lục dục cuối

cùng cũng trào lên, dường như con mèo bé nhỏ cuối cùng cũng bị ép phải

trưởng thành.

Tôi chưa bao giờ nghĩ cái gì là tình, khi nghĩ tới thì hình như đã quá muộn.

Tôi chưa bao giờ hiểu thế nào là yêu, khi tôi hiểu thì đã quá trễ.

Chỉ biết rằng Bích Thanh Thần Quân không cần tôi nữa, chàng đi trước một

mình rồi, giống như hôm đó trong giấc mơ, tôi nhìn thấy cánh cửa sắt

lạnh lẽo chầm chậm đóng lại trước mắt mình, ngăn cách mọi hạnh phúc và

ấm áp, để lại một mình tôi trong nỗi sợ hãi và lạnh lẽo vô bờ.dღđ。l。qღđ

Vì sao?

Chẳng phải đã nói chúng tôi sẽ sống bên nhau sao?

Chẳng phải đã nói kết hôn xong sẽ đi chu du thiên hạ sao?

Chẳng phải đã nói sau này sẽ cùng nuôi con sao?

Chẳng phải đã nói thế là không bao giờ từ bỏ nhau sao?

Chẳng phải đã nói là... ta yêu nàng sao?

Bầu trời cuối cùng cũng bị một tấm màn đen bao phủ, một vầng trăng tròn bị

một đám mây che lấp gương mặt xinh đẹp. Tôi ngồi trên đất, ôm lấy thân

thể Bích Thanh Thần Quân, tiếng khóc như xé gan xé phổi, khóc đến nghẹn

cả giọng, như thể chỉ hận rằng không thể khóc một lần cho hết những giọt nước mắt chưa từng chảy suốt ba trăm năm qua, chỉ hận là không thể phát tiết toàn bộ tâm trạng của mình.

Không biết bao lâu đã trôi qua, Tiểu Lâm do dự đi tới trước mặt tôi, hắn ngồi xuống, nặng nề nói:

“Miêu Miêu, đừng khóc nữa, Thần Quân đại nhân đã quy tiên rồi.”

Tôi lắc đầu, ôm chặt lấy thân thể của Thần Quân, phảng phất như ôm lấy ngọn cỏ cuối cùng của người sắp chết đuối, chỉ cần bỏ ra là sẽ mãi mãi rơi

vào địa ngục.

“Miêu Miêu, ngoan, buông tay ra đi.” Ngân Tử lại gần khuyên nhủ. Tôi vẫn lắc đầu, cụp tai xuống, chẳng nghe ai nói, chẳng muốn nghe gì hết.

Cho tới khi ánh trăng dịu dàng tỏa ánh sáng lên cơ thể của Bích Thanh Thần

Quân, dưới ánh trăng bàng bạc, cơ thể chàng biến thành một con rắn khổng lồ và nhanh chóng hóa thành những hạt cát tan chảy trong lòng bàn tay

tôi, không làm sao nắm giữ được nữa, chỉ để lại một bộ khôi giáp thủng

lỗ chỗ vì hàng trăm mũi tên.

Cơn gió thổi qua, cuốn cát bụi bay lên cao, không biết bay về phương nào.

“Đừng! Sư phụ đừng đi!” Tôi khóc lóc hét lên, ra sức đuổi theo đám bụi trong

không trung, muốn giữ lại dấu vết cuối cùng của chàng. Nhưng không làm

sao giữ lại được...

Sư phụ duy nhất của Miêu Miêu không còn nữa rồi, phu quân không còn nữa rồi, hạnh phúc không còn nữa rồi, chẳng còn lại gì nữa.

Chỉ còn lại những hạt cát đang khiêu vũ trong gió, chỉ còn những giọt nước

mắt chảy hoài không hết, và chỉ còn lại những hồi ức không bao giờ quên

được.

Sau này bờ ngực của ai sẽ cho tôi dựa vào.di‿ễn✩đ‿àn✩l‿ê✩qu‿ý✩đ‿ôn

Sau này ai sẽ viết chữ vào lòng bàn tay tôi mỗi đêm?

Sau này ai sẽ thay tôi thực hiện mọi ước mơ?

Sau này ai sẽ dịu dàng hôn lên đôi môi của tôi?

Sau này ai sẽ cố gắng làm món canh cá khó nuốt cho tôi uống?

Sau này ai sẽ dẫn tôi ra khỏi nỗi cô đơn?

Chàng dùng sinh mạng của mình để nói chàng yêu thiếp, nhưng thiếp dùng cái gì để nói với chàng, thiếp yêu chàng?

Mặt trời mọc rồi lại lặn, mặt trăng mọc rồi lại lặn, tôi không biết ngày

trắng và đêm đen đã thay phiên nhau bao nhiêu lần, cũng không biết mặt

trời, mặt trăng và các vì sao đã mọc lên rồi lặn xuống bao nhiêu lần.

Nằm ở nơi Bích Thanh Thần Quân đã qua đời, bụng tôi không còn cảm thấy

đói khát, vết thương không còn cảm thấy đớn đau, làn da không còn cảm

thấy nóng lạnh.

Tôi không ăn không uống, không ngủ cũng không nói chuyện, chỉ lặng lẽ rơi lệ. Tiểu Lâm, Cẩm Văn, Mạc Lâm, Kiếm Nam, Lạc

Lạc, Lam Vũ Thần Nữ, Tiểu Tử, Thiếu Chúng, Hàn Kính... Tất cả các vị

thần tiên và yêu quái mà tôi quen đều đến, thậm chí cả Oa Oa đang bị

thương và Ngưu Ma Vương với La Sát đang cãi nhau, cả Ngao Vân dưới đáy

biển cũng tới, họ nói chuyện liên tục bên tai tôi, nhưng họ nói gì thì

tôi chẳng nghe thấy một câu nào cả. Họ đều muốn kéo tôi ra khỏi nơi này, nhưng hoặc là bị tôi cắn, hoặc là bị tôi cào nên không ai dám lại gần.

“Miêu Miêu, đừng khóc nữa, khóc nữa mắt ngươi sẽ mù đấy.” Cuối cùng Ngân Tử xách tai tôi lên, hét to.

Tôi giơ tay ra tát mạnh một cái theo phản xạ, Ngân Tử bay ra ngoài, thổ một ngụm máu tươi, nhưng vẫn cố gượng dậy đi tới trước mặt tôi, tiếp tục

kéo tai tôi, quát to:

“Miêu Miêu, cô tỉnh lại cho ta!”

“Không!”

Tôi nhắm mắt vào, đẩy mạnh, Ngân Tử một lần nữa lại bay ra ngoài, nhưng hắn vẫn không từ bỏ, tiếp tục quay lại hỏi tôi:

“Có phải cô muốn chết ở đây không?”di‿ễn✩đ‿àn✩l‿ê✩qu‿ý✩đ‿ôn

“Miêu Miêu phải đi tìm sư phụ!” Tôi hét lên, bịt chặt tai, không chịu nói chuyện với hắn.

Ngân Tử đột nhiên cúi xuống bế tôi vào lòng, hắn nói bằng giọng vô cùng dịu dàng, nửa như nghẹn ngào:

“Miêu Miêu, ta xin cô, hãy mở mắt ra, nhìn xung quanh đi.”

“Không.”

“Ta xin cô đó.”

Tôi rất kiên quyết và cố chấp, cuối cùng tôi cũng do dự mở đôi mắt nhòe lệ

ra, nhìn ra xung quanh, Ngưu Ma Vương mở miệng định nói điều gì đó, cuối cùng lại buồn bã