
hìn tôi, miệng khẽ nói:
“Anh ấy chết rồi.”
Chết rồi? Cái gì chết rồi? Tôi thẫn thờ khi nghe thấy từ này, nhưng nhất thời không thể nào tiêu hóa nổi.
Chẳng nhẽ Bích Thanh Thần Quân chết rồi? Sư phụ chết rồi? Sao có thể như thế? Sư phụ của tôi là thiên hạ đệ nhất cơ mà! Làm sao chàng có thể chết
được! Chắc chắn là Mạc Lâm lại nói dối! Đồ lừa đảo, đồ thích nói dối.
Thế là tôi giận dữ đẩy mạnh hắn, hét lớn:
“Đồ khốn kiếp, ngươi đừng có nguyền rủa sư phụ ta chết, nếu không Miêu Miêu sẽ đánh ngươi đấy!”dღđ。l。qღđ
“Xin lỗi...” Mạc Lâm ngã ngửa ra đất, giọng nói của hắn bắt đầu trở nên nghẹn ngào, cứ như thể bị hóc xương cá.
Xung quanh chìm vào sự tĩnh lặng chết chóc, tôi ngẩng đầu lên, tất cả mọi
người đều lại gần, ánh mắt họ nhìn tôi chất chứa nỗi đau và sự thương
cảm.
Miêu Miêu có gì mà cần người khác thương hại?
Không khí ấy khiến tôi sợ hãi, thế là tôi lại gần đỡ Mạc Lâm dậy, rồi phủi bụi trên người hắn, khẩn cầu:
“Mạc Lâm Tiên Nhân, Mạc Lâm thần y, Mạc Lâm ca ca, Miêu Miêu sai rồi, huynh đừng giận nữa, hãy cứu sư phụ ta đi.”
“Xin lỗi...” Mạc Lâm vẫn lắc đầu.
“Được rồi, được rồi, Miêu Miêu cho huynh sờ, sờ bao lâu cũng được!” Tôi vội vàng thề thốt, kéo tay áo hắn không chịu buông.
“Miêu Miêu cô nương, cô đừng khiến Mạc Lâm Tiên Nhân khó xử...” Tiếu Thiên
đứng cạnh đột nhiên lên tiếng. “Sư phụ cô đã chết rồi, xin cô bớt đau
buồn.”dღđ。l。qღđ
“Thế nào là bớt đau buồn? Sư phụ ta chưa chết!
Chàng chưa chết!” Tôi phẫn nộ quay đầu lại hét lên với con chó ngốc
nghếch kia. “Ngươi đừng nói linh tinh! Coi chừng ta cắn ngươi đó!”
Câu nói này vừa thốt ra, mọi người xung quanh lập tức ùa vào khuyên nhủ
tôi, họ luôn miệng nhấn mạnh rằng Bích Thanh Thần Quân đã chết rồi, và
bảo tôi đừng có cố chấp nữa, mau quay về thông báo cho người của Huyền
Thanh Cung tới an táng sư phụ.
Đừng... đừng... vì sao các người cứ dùng ánh mắt đó nhìn tôi? Vì sao lại nói sư phụ tôi chết rồi?
Tôi sợ hãi lao tới bên cạnh Bích Thanh Thần Quân, dựa vào thân hình lạnh
lẽo của chàng, ngẩng đầu lên nhìn đám người đang nhìn tôi bằng ánh mắt
thương hại, hoặc nhìn tôi bằng ánh mắt giễu cợt.
Cái gì là tự tôn của loài mèo, cái gì là sự kiêu ngạo của loài mèo, lúc này nó đã không
còn tồn tại trong tôi, chỉ còn lại nỗi sợ hãi tột đỉnh.
“Cầu xin các người... ai đó cứu sư phụ tôi đi... cầu xin các người...” Tôi lặp đi lặp lại, khẩn cầu hết lần này tới lần khác.
Nhưng xung quanh vẫn vang lên lời bàn tán xôn xao mà không một ai chịu giúp tôi...
Trời tối dần, thân thể của sư phụ cứng dần, đôi mắt chàng vẫn chưa hề mở ra. Những viên đá vụn xung quanh đã bị lực sĩ Hoàng Cân dọn đi. Từ phía mặt trời đỏ rực bay tới một con quạ màu trắng, cả bọn Tiểu Lâm và Cẩm Văn
cũng tái mặt chạy tới, khi họ nhìn thấy bộ dạng của Bích Thanh Thần
Quân, tất cả đều như Mạc Lâm, chỉ chảy nước mắt mà không nói gì.
Cơn gió lướt qua, cành cây lay động, tiếng côn trùng thi thoảng lại kêu lên, sau đó khôi phục lại sự im lặng, im lặng chết chóc.
“Tiểu Lâm, chẳng phải bình thường ngươi luôn có cách sao? Cứu sư phụ đi, Miêu Miêu sẽ không gây rối với ngươi nữa, không làm vỡ lọ hoa nữa, xin ngươi đấy... mau nghĩ cách đi...” Tôi ngẩng đầu lên cầu xin Tiểu Lâm, gương
mặt hắn nhòe đi trước mắt tôi.
Tiểu Lâm quay đầu đi không nhìn tôi.
“Cẩm Văn, chẳng phải thường ngày ngươi vẫn nói ngươi tài giỏi nhất sao? Xin
ngươi giúp ta cứu sư phụ đi, sau này Miêu Miêu không ăn vụng nữa, và hứa là không đụng đến hoa của ngươi đâu, ta thề lần này nói được nhất định
sẽ làm được... tuyệt đối không nói dối đâu!” Tôi quay sang nắm tay Cẩm
Văn, giọng nói vô cùng thê lương.dღđ。l。qღđ
Cẩm Văn òa khóc thành tiếng, nhào vào lòng Mạc Lâm, không quay đầu lại.
Tôi quay đầu nhìn thấy Oa Oa, lại vội vàng hỏi nàng:
“Oa Oa, ngươi chưa bao giờ nói dối, có thể nói cho ta biết không, sư phụ
vẫn còn cứu được đúng không? Người chưa chết, chưa chết mà!”
Oa Oa cúi đầu chảy nước mắt, đầu ngón chân di di lên bùn.
“Ngân Tử... ngươi là thương ta nhất... cầu xin ngươi, giúp ta được không? Chỉ lần này thôi... sau này Miêu Miêu sẽ ngoan ngoãn nghe lời, không gây
phiền phức cho ngươi nữa...” Tôi ngẩng đầu lên nhìn quạ trắng, cổ họng
đau rát, đau tới mức gần như không nói lên thành lời, chỉ cảm thấy mọi
thứ trước mắt cứ mờ dần đi, gương mặt của Ngân Tử cũng trở nên nhòe
nhoẹt, cứ như thể có một tấm rèm bằng nước đã che mờ mắt tôi.
Hắn rút một chiếc khăn tay trong ngực ra đưa tôi, khẽ khàng nói:
“Miêu Miêu, đừng khóc...”
Không nhận chiếc khăn, tôi đưa hai tay ra day mắt mình, kinh ngạc nhìn bàn
tay ướt đẫm, phát hiện ra vô số hạt nước từ trong mắt rơi ra, không làm
sao ngăn lại được.
Đây là nước mắt sao? Vì sao tôi lại chảy nước mắt như con người thế này? Chẳng phải mèo không có nước mắt sao? Hay là...
Tôi cúi đầu, mặc cho nước mắt vẫn chảy, chảy xuống đất, trên mặt đất lập tức xuất hiện nhiều lỗ nhỏ.
Thì ra bản thân mình khóc mà không biết, thì ra tôi đã có trái tim con người mà không biết.
Cười không nổi, hét không nổi, giọng nói đột nhiên biến mất khỏi cổ họng
tôi. Ngẩng đầu lên, nước