
ếc giường mới được đưa tới, rồi lại lăn lộn một hồi, sau khi đã cảm thấy rất dễ chịu rồi mới chìm vào giấc ngủ.
Cẩm Văn và Oa Oa không ngăn cản những hành vi này của tôi, ngược lại còn không rõ vì sao mỉm cười rồi chạy ra ngoài.
Không lâu sau, Bích Thanh Thần Quân bỗng làm tôi tỉnh giấc, hơi thở của anh
ta có phần gấp gáp,tim đập cũng nhanh hơn. Tôi nghĩ sẽ lại bị ném ra
ngoài cửa, chỉ đành đứng dậy, tỏ vẻ đáng thương nhìn anh ta, sau đó biến thành hình dạng mèo, uốn éo kêu lên vài tiếng, bò tới góc giường, cố
gắng nhường cho anh ta một chỗ rộng rãi để dễ ngủ hơn.
Không ngờ lần này Bích Thanh Thần Quân lại giận dữ tóm lấy tôi:”Biến về hình dạng người.”
“Meo woo?” Tôi nhìn anh ta khó hiểu:”Thường ngày chẳng phải biến thành hình dạng mèo mới cho ngủ hay sao?”
“Hôm nay không giống trước kia.” Bích Thanh Thần Quân như đang nhẫn nại điều gì đó,”Danh phận đã định, ta đã… không phải lo lắng…”
Thế là tôi liền biến thành hình dạng con người, bò qua hôn anh ta mấy cái.
Anh ta cũng lập tức ôm lấy tôi ngã ra giường, do dự trong giây lát, rồi
hung bạo hôn lại tôi, hôn từ tóc xuống đến môi, kiểu hôn này có chút
khác biệt so với trước đây, dường như rất nóng bỏng, cảm giác như đang
nếm thử mùi vị thức ăn vậy…
Lẽ nào thịt tôi rất ngon? Nước miếng
như mắc nghẹn trong cổ họng, tôi mở to mắt nhìn anh ta, không biết tiếp
theo sẽ phải đối mặt với điều gì.
Không ngờ rằng Bích Thanh Thần
Quân liền cởi bỏ áo choàng đang mặc ra, bế tôi đặt lên trên đùi, do dự
hỏi:”Ta có thể… chạm vào nàng không?”
Hôn thì đã hôn rồi, còn
phải hỏi những câu như vậy sao? Tôi bèn gật gật đầu, ngay trong giây
phút cúi đầu xuống, liền nhìn thấy bên trên bộ ngực cường tráng đằng sau chiếc áo đã mở ra, có một vết sẹo dài màu đỏ vắt ngang từ trái sang,
trông rất chướng mắt.
Tôi cảm thấy rạo rực, nhanh chóng lột bỏ
toàn bộ áo của anh ta ra, để lộ phần nước da trắng bóc, bên dưới phần
bụng anh ta nổi lên những múi thịt màu xanh như những con rắn đang xếp
cạnh nhau, đó có lẽ là những vết tích kiêu hãnh mà mỗi con vật sau khi
tu dưỡng thành yêu quái còn giữ lại được. Phía bên cạnh những con rắn
đó, chiếm giữ phần lớn toàn bộ cơ thể là những vết sẹo cũ mới chồng chéo lên nhau, nông sâu dọc ngang đan xen chằng chịt, trông thật rất đáng sợ nhưng cũng rất gợi cảm.
Đây là lần đầu tiên tôi được nhìn thấy
cơ thể của anh ta, tôi đưa ngón tay ra nhẹ nhàng sờ nhẹ lên những vết
thương, bỗng một cảm giác lạnh lẽo xuất hiện trên đầu ngón tay, nó
khiến tôi cảm thấy xót xa.
“Vì sao lại như vậy…” Tôi khẽ hỏi.
“Vì sao…”. Bích Thanh Thần Quân tỏ vẻ lo lắng trả lời,”Việc giao chiến ở
bên ngoài không tránh khỏi thương tích, vì ta là một bậc trượng phu,
cũng không để ý mấy chuyện vặt vãnh này, vậy nên cũng chẳng uống thuốc
hay chữa trị những vết sẹo này, hẳn là trông cơ thể ta rất gớm ghiếc,
nên làm nàng sợ hãi ?”
Tôi vội vàng lắc lắc đầu, chỉ vào vết sẹo dài nhất trên vai anh ta hỏi:”Vết sẹo này là do bị làm sao?”
“Vết sẹo này hình như là lần ta giao chiến với con hồ ly vương mà có.”
Tôi lại chỉ vào vết sẹo phía sau lưng hỏi:”Còn vết này?”
“Ta quên rồi ,có thể là lần chinh phạt Ma Giới mà có nó.”
Tôi lật người anh ta xem đi xem lại vài lần, cuối cùng chỉ vào vết thương
mới có ở phần bụng, do dự hỏi:”Vết sẹo này… hẳn là lần ta cầu cứu chàng ở Bàn Đào Viên, hại chàng phân tán tư tưởng mà gây nên.”
“Ừm .”
Bích Thanh Thần Quân tỏ vẻ tùy ý trả lời,”Vết sẹo này đúng là do lúc đó
gây nên, nhưng không phải là do nàng làm ta phân tâm, là do bản thân ta
không chú ý.”
“Ta xin lỗi.” Tôi cúi đầu nhận lỗi.
“Vì sao lại xin lỗi?” Bích Thanh Thần Quân tỏ vẻ khó hiểu.
Tôi cảm thấy hổ thẹn nói:”Nhiều sẹo như vậy, nhất định là rất đau đớn…”
“Đó là vinh dự của một võ tướng.” Bích Thanh Thần Quân ôm tôi chặt hơn, nhẹ nhàng an ủi bên tai,”Không cần quá lo lắng, ta không đau.”
“Như
vậy đi!” Tôi lập tức xoay người lại, nhảy ra khỏi vòng tay anh ta, sau
đó ngây ngô nói,”Để Miêu Miêu liếm vết thương cho sư phụ, trước đây mỗi
khi bị thương ta cũng làm như vậy, liếm liếm vài cái là không đau nữa.”
“À?!”
Không đợi Bích Thanh Thần Quân từ chối, tôi lập tức đẩy anh ta ngã lên trên
chiếc gối, sau đó thè lưỡi ra, cẩn thận liếm liếm trên ngực và bụng của
anh ta.
“Khoan đã…” Toàn thân Bích Thanh Thần Quân run run lên
như bị điện giật, hơi thở anh ta cũng gấp gáp hơn, giọng nói tỏ vẻ đau
khổ, dường như đang cố gắng chịu đựng một điều gì đó,”Nàng đừng có làm
càn…”
“Ta… Ta đâu có làm càn.” Tôi liền dừng lại.
Anh ta
hít vài hơi thật sâu, dường như đang cố gắng lấy lại bình tĩnh. Rồi tóm
chặt lấy đôi tay tôi, sau đó bỗng dùng lực thuận đà kéo tôi ngã vào
lòng, tai tôi áp sát vào ngực anh ta, nghe rõ từng tiếng đập mãnh liệt
phát ra từ lồng ngực.
Vì sao tim anh ta lại đập nhanh như vậy?
Dường như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực vậy. Tôi tỏ vẻ không hiểu ngẩng
đầu định hỏi, nhưng lại bị anh ta ôm chặt quá, rồi khẽ nói:”Miêu Miêu…
Đừng cử động, ta không muốn vì quá phấn khích mà làm tổn thương đến
nàng.”
Tôi liền nhoài người nằm ra, không có một cử độn