
hững gì cho ra lại toàn là nước, nàng vốn
định nói cho hắn chuyện này, nhưng suy nghĩ một chút, để
hắn yên tâm
làm việc , nàng đành im lặng.
“Chính là làm sao? Như thế nào muốn nói lại thôi ?” Thượng
Quan Ngự Phong bất an đánh giá khí sắc nương tử.
“Không có gì, chính là……” Nàng suy tư lấy cớ,“Chính là ta sẽ
thực nhớ chàng.”
Thượng Quan Ngự Phong nở nụ cười,“Nói nàng ngốc,
còn không thừa nhận,lòng ta so với nàng còn nhớ hơn a!”
“Ngự Phong, trên đường phải cẩn thận , đi nhanh về nhanh,
đừng để ta lo lắng nha!”
“Nương tử, hãy bảo trọng, thay ta hảo hảo chiếu cố nương.”
“Ta sẽ .”
“Ta đây an tâm rồi.” Vì thế, Thượng Quan Ngự Phong dẫn theo
một đám người ngựa, chậm rãi tiến về phía Dương Châu.
~ ~ ~
Nhân vô hại hổ tâm, đãn hổ hữu thương nhân ý. (Convert là :
Không
người nào hại hổ tâm, nhưng hổ có thương tích nhân ý. Ta
không hiểu
lắm)
Thượng Quan Ngự Phong vừa đi, Thủy Vũ Nương liền gặp khó
khăn.
Lí thị khấp khởi mừng thầm lão thiên gia đã trợ nàng giúp
một tay, nhi tử vừa đi, mâu thuẫn nhà cửa liền biến lớn.
Tiểu Nhạn Tử thấy tiểu thư khổ sở, cho nên luôn thay tiểu
thư bất bình chống đối Lý thị, hai người không ai nhường ai phát sinh khẩu
chiến.
Thủy Vũ Nương thức khuya dậy sớm không oán hận nửa lời,
nửa
khắc cũng không dám mơ tưởng nghỉ ngơi, mà Tiểu
Nhạn Tử không đành
lòng nhìn tiểu thư mệt nhọc như thế, vì thế mới nhúng tay
hỗ trợ tiểu
thư,thế nhưng Lí thị càng ngày càng giao lượng công
việc khổng
lồ cho các nàng, có khi làm từ sáng sớm tới đêm
khuya vẫn chưa
xong.
Một ngày, khi đang đốn củi, Thủy Vũ Nương lại cảm thấy một
trận
buồn nôn thấu tâm can,nhưng nàng ói ra nửa ngày vẫn chỉ
là nước
chua.
“Tiểu thư, chúng ta đi tìm đại phu chữa bệnh đi! Xem
người gần
đây cứ nôn mửa không ngừng kìa.” Tiểu Nhạn Tử đau lòng
khóc thút
thít, lấy chiếc khăn tay ướt lau rửa dung nhan che kín
tiều tụy
cho nàng.
“Không có việc gì , ngươi đừng lo lắng.” Thủy Vũ Nương mệt
mỏi
ngồi dưới gốc cây cổ thụ, cầm tách nước lá sen Tiểu
Nhạn Tử đưa, bưng lên miệng uống một ngụm.
“A! Tiểu thư, này thật sự là quá tốt!” Tiểu Nhạn Tử cảm thấy
cao
hứng thay nàng cười nói:“Mau mau nói cho lão thái bà kia
thôi, chờ bà
bà biết, xác định không dám sai người lên núi đốn củi nữa,
bằng không Thượng Quan gia sẽ tuyệt hậu .”
“Tiểu Nhạn Tử!” Thủy Vũ Nương cảnh cáo nha hoàn cách
dùng từ,“Ngươi nói bậy bạ , không sợ lại bị vả miệng sao?”
“Chẳng lẽ cứ để mặc người thân mang thai mà vẫn làm
lụng
vất vả sao? Nếu động thai thì làm sao bây giờ? Hài tử
trong bụng tiểu thư chính là cốt nhục của cô gia a!”
“Ta sẽ cẩn thận, ngươi đừng kêu nữa .” Thủy Vũ Nương còn
không sợ động đến thai khí , Tiểu Nhạn Tử càng không cần phải lo lắng .
Tiểu Nhạn Tử sụt sịt khóc ,“Ta thấy tiểu thư như vậy
rất đau
lòng, nếu để cô gia biết người mang thai, còn cực nhọc
từ sáng
sớm tới đêm khuya , hắn nhất định còn đau lòng hơn ta,
nói không
chừng còn có thể giáo huấn người đâu! Bởi vì tiểu thư thật
sự là không ngoan.”
“Ngươi luôn luôn lắm miệng , cái gì không nên nói thì
đừng nói để tránh tai họa biết không?” Thủy Vũ Nương dặn dò.
“Ta mới không sợ cái lão thái bà kia đâu! Bà bà ấy quả thực
khinh người quá đáng, thế nhưng sai ngươi lên núi tìm củi,
xem đống
cây này vừa cao vừa to, chặt xong thì nặng như vậy, việc này
đâu phải việc của một nữ tử? Huống chi hiện nay tiểu
thư còn
đang có bầu –” Tiểu Nhạn Tử khí đô đô thao thao bất tuyệt,
còn muốn
nói thêm cái gì đó nhưng Thủy Vũ Nương đã mở miệng ngăn
cản nàng.
“Đừng lo lắng, ta nhất định để ý bản thân.”
Tiểu Nhạn Tử chỉ có thể bất đắc dĩ liên tiếp thở dài.
~ ~ ~
Từ Tiểu Nhạn Tử sau khi biết tiểu thư mang hài tử liền
không
dám để tiểu thư làm việc nặng , mỗi đêm Tiểu Nhạn Tử
đều trải chăn nệm cẩn thận, muốn tiểu thư nhà nàng có thể ngon giấc
tới
bình minh.
Đột nhiên, nàng nghe thấy từ đại sảnh truyền đến thanh âm Lí
thị
kêu gào, vội vàng nhảy xuống giường phi nước đại tới thì
thấy–
Đồ sứ vỡ đầy đất, Lí thị chính ác độc dùng cái chổi liều
mạng
đánh Thủy Vũ Nương, mà Thủy Vũ Nương không né tránh đứng
tại chỗ tùy ý
bà bà đánh chửi.
Tiểu Nhạn Tử hét lên một tiếng, xông lên phía trước đẩy
ngã Lý thị“Ngươi làm cái gì!? Ngươi điên rồi sao!”
“Ai da –” Lí thị uỳnh một cái nằm trên nền nhà.
“Nương, người không có việc gì đi!?” Thủy Vũ Nương thấy thế,
kinh hoảng vội vàng ngồi xổm xuống định đỡ bà bà dậy.
Lí thị không những không cảm kích, còn dùng sức hất tay
Thủy
Vũ Nương, cố gắng tự đứng dậy “Nha đầu chết tiệt kia!
Ngươi càng
lúc càng vô pháp vô thiên ! Dám xô ta!?”
Nói xong, Lí thị giơ bàn tay, hung tợn thưởng cho Tiểu Nhạn
Tử một cái tát.
“Ngươi –” Tiểu Nhạn Tử không cam lòng trừng lớn hai mắt.
“Có giỏi thì đánh lại ta xem!” Lí thị cũng không chịu
t