
u tay, cô hẳn không phải người tham tiền."
Tôi cúi đầu nhìn bàn tay phải đang giơ ra của cô.
"Bớt nói nhảm đi."
"Hoa Hồng, cô thật đẹp."
"Nịnh nọt cũng vô ích."
"Tiểu Bì." Tôi gọi Tiểu Bì có thể vì sợ hãi nên đang trốn dưới ghế sô pha. "Mau ra đây khuyên chị em đi."
"Cậu thôi làm trò đi."
"Được rồi, vừa rồi tôi quá kích động, cô đừng để ý."
"Hừ."
Rốt cuộc cô cũng buông tay phải, ngồi lại ghế sô pha.
"Dù sao ông ấy cũng là cha cô." Tôi cũng ngồi xuống.
"Là ông ấy không cần tôi trước."
"Thật không?"
"Khi tôi vừa lên cấp ba, ông ta bèn ly hôn với mẹ tôi, cưới một người khác."
"Ông ta cắt đứt là tình nghĩa vợ chồng với mẹ ngươi, đâu phải cắt đứt tình cảm cha con với cô."
"Tôi mặc kệ, dù sao tôi cũng cảm thấy ông ta không cần tôi."
"Hoa Hồng." Tôi gọi cô một tiếng, cô ngẩng đầu lên nhìn tôi.
"Cô hẳn cũng biết, cha cô chưa bao giờ ngừng quan tâm tới cô. Không phải sao?"
Diệp Mai Quế nhìn tôi một cái, sau đó cắn mội dưới, không ngẩng đầu lên.
Tôi thấy bóng lưng cô khẽ run rẩy.
Tôi đứng dậy, ngồi vào ghế sô pha bên trái, vỗ vỗ vai trái cô, nhỏ giọng nói: "Giờ còn chưa tới 12 giờ. Cô có thể coi tôi như bạn trai, nói hết tâm sự trong lòng ra đi."
"Có gì hay mà nói. Hơn nữa, cũng chẳng liên quan tới cậu." Cô vẫn không quay đi.
"Sao lại không liên quan? Cô quên rồi à? Tôi đã nhận lời cha cô."
"Cậu nhận lời cái gì?"
"Tôi nói, tôi sẽ cố gắng hết sức để Hoa Hồng luôn luôn kiều diễm."
"Đó là cậu diễn kịch."
"Không. Tôi rất thành thật."
Cô rốt cục cũng quay sang nhìn tôi, tôi cũng thấy hốc mắt cô hơi đỏ.
"Cậu lừa người." Một lúc sau cô nói.
"Tôi thề."
"Cậu đang giả vờ, tôi không tin lời thề."
"Thật không? Vì sao?"
"Cậu tách chữ 'thề' ra xem, chẳng phải là 'bẻ gãy lời nói' sao? Lời nói đã bị bẻ gãy, sao có tin được?"
(Thệ: 誓
Bẻ gãy lời nói = đả chiết đích hoại = 打折的话)
"Vậy cô muốn thế nào mới tin tôi?"
"Tôi hỏi cậu một câu?"
"Lại muốn hỏi xem mình có đẹp không hay có gợi cảm không à?"
"Lần này thì không."
"Ừ. Vậy cô hỏi đi."
"Vừa rồi tôi có dữ quá không?"
"Có."
"Lúc tôi hung dữ có phải rất khó coi không?"
"Không, vẫn rất dễ nhìn."
"Vì sao?"
"Hoa hồng đương nhiên phải có nhiều gai, nhưng gai hoa hồng đâu ảnh hưởng tới vẻ kiều diễm của nó."
"Đừng có lừa người."
"Tôi không lừa cô."
"Được, tôi tin cậu." Cô giơ tay lên chỉ: "Mời cậu về ghế của mình."
"Không thành vấn đề." Tôi đứng dậy, trở lại ghế sô pha của mình.
Diệp Mai Quế gọi Tiểu Bì một tiếng, cho Tiểu Bì nằm lên đùi mình. Cô vỗ vỗ lên người nó rồi nói: "Khi cha mẹ tôi ly hôn, ông ấy không chủ động yêu cầu tôi ở lại bên mình."
"Cho nên cô đi theo mẹ?"
"Ừ. Tôi cảm thấy mẹ tôi ở một mình sẽ thật cô độc, cho nên ở lại với mẹ."
"Ừ."
"Khi tôi sắp học đại học, mẹ tôi cũng quyết định tái hôn."
"Hả?" Tôi rất kinh ngạc.
"Cậu không cần kinh ngạc." Diệp Mai Quế nhìn tôi rồi nói: "Mẹ tôi sinh tôi khi mới khoảng 20 tuổi, khi tái hôn bà còn chưa tới 40."
"Vậy..."
"Tôi không muốn làm con riêng của mẹ, cho nên từ khi 18 tuổi tôi bắt đầu sống một mình."
Cô thở một hơi thật dài rồi nói: "Tới giờ đã tròn 10 năm."
"Ừ."
"Tôi có thể vì 10 năm cô độc này mà thầm oán cha mẹ mình không?"
"Đương nhiên có thể." Tôi gật đầu.
Diệp Mai Quế kinh ngạc khi nghe tôi nói vậy, ngừng vỗ về Tiểu Bì.
"Đương nhiên cô có thể cảm thấy cha mẹ mình ích kỷ, cũng có thể cảm thấy cha mẹ nợ mình."
Tôi ngừng lại một chút, nhìn cô nói: "Nhưng, vì cha mẹ là người đưa cô tới thế giới này, cho dù thế giới này xấu đẹp ra sao, cho dù cô có thích nó hay không, dẫu sao cô cũng nợ bọn họ một cái mạng."
Tôi đứng dậy bước tới gần cô một bước: "Nghĩ sang góc độ khác, tuy rằng cô có một cặp cha mẹ thương yêu nhau, song cô vẫn đang có một người cha yêu thương cô, cùng một người mẹ quan tâm tới cô. Không phải sao?"
Diệp Mai Quế ngẩng đầu nhìn tôi rồi nói: "Làm sao cậu biết bọn ọ có quan tâm hay thương yêu tôi không?"
"Cô đáng yêu như vậy, muốn không thương yêu cô cũng khó."
"Cậu lại lừa người."
"Tôi không lừa cô."
Cô nhìn tôi một cái rồi lại cúi đầu.
"Hoa Hồng, buông bỏ đi."
"Buông bỏ cái gì?"
"Buông bỏ cảm xúc oán hận đó đi, nó chỉ khiến cô càng thêm tịch mịch thôi."
"Tôi không buông." Cô quay đầu đi, đưa lưng về phía tôi.
"Hoa Hồng." Tôi thở dài một hơi: "Để tôi an ủi cô, được không?"
Tôi rốt cuộc cũng lại gần ghế sô pha bên tay trái cô, ngồi xuống, vỗ vỗ bả vai cô.
Diệp Mai Quế từ từ quay đầu về phía tôi.
Môt lát sau, quanh khóe mắt đã đầy ngập nước, từng giọt tràn ra chảy xuống hai má.
Tôi từng thấy hệ thống phun nước tưới cho hoa hồng, khi nước rơi xuống hoa hồng, giọt nước sẽ men theo cánh hoa chảy xuống.
"Cô như kiếm khách trong bóng đêm, vì không nhìn thấy đành vung kiếm mù quáng tự bảo vệ bản thân, tránh bị thương tổn. Nhưng như vậy cũng sẽ chém đứt bàn tay muốn kéo cô khỏi bóng tối."
"Tôi đâu chém vào ai."
"Tối nay chẳng phải cô đã chém bị thương cha cô sao?"
"Tôi..."
"Cô cũng không như mình nói, không quan tâm tới cha mình. Bằng không cô cũng không bảo tôi giả làm bạn trai cô, chẳng phải sao? Trong lòng cô, cô vẫn mong cha không phải lo lắng