
i Quế đột nhiên mở cửa phòng, Tiểu Bì lại lao tới.
Lần này tôi chỉ ngồi xuống, hai tay không cần bảo vệ cổ nữa.
“Tiểu Bì muốn nói hẹn gặp lại với cậu.”
“Ừ.” Tôi xoa xoa đầu Tiểu Bì: “Tiểu Bì ngoan, mai chú sẽ chuyển tới.”
“Này, nhóc. Cậu định nhảy lên đầu tôi sao?”
“Đâu có.”
“Tôi chỉ là chị của Tiểu Bì, cậu lại dám nói cậu là chú của nó?”
Mặc dù có hơi bất lực nhưng tôi vẫn sửa lại: “Tiểu Bì ngoan, mai anh sẽ chuyển tới.”
Tôi đứng dậy, Tiểu Bì cũng thuận thế đứng dậy, đặt hai chân trước lên thắt lưng của tôi.
“Có thể nói cho tôi biết soa Tiểu Bì lại thích cậu như vậy không?”
Diệp Mai Quế nhìn Tiểu Bì rồi lại nhìn tôi.
Có thể là do ánh mắt cô chuyển qua quá nhanh, còn chưa kịp thay đổi, vì vậy tôi thấy trong đó còn sót lại chút ôn nhu khi nhìn Tiểu Bì.
Thậm chí còn mang vẻ kiều diễm của đóa hồng khi vừa nở rộ.
Sau này khi chuyển tới ở, ánh mắt Diệp Mai Quế tuy không thể nói là hung dữ nhưng có hơi lạnh.
Cho dù khi mỉm cười cũng vậy.
Ánh mắt của cô thật khô khan, không như những đôi mắt đầy nước của các cô gái khác, có thể thấy trong nó gợn lên sự nhiệt tình.
Ánh mắt của cô lại như một cái giếng sâu, nhìn vào trong giếng chỉ thấy sâu hun hút, không biết dưới đáy giếng đang có gì.
Có người bạn từng nói với tôi, trong lòng một người có chuyện buồn hay không, có thể thấy được từ ánh mắt.
Ai cũng có thể giả bộ vui cười tức giận hay đau thương, nhưng không cách nào khống chế được nhiệt độ hay chiều sâu trong ánh mắt.
Dường như chỉ khi nhìn Tiểu Bì, Diệp Mai Quế mới như hoa hồng đêm nở rộ.
Tôi chưa từng thấy ánh mắt như hoa hồng của Diệp Mai Quế, vì vậy sau khi cô hỏi xong, tôi ngây người mất vài giây.
Song chỉ vài giây đó thôi cũng đủ cho ánh mắt cô nguội lạnh như trước.
“Nhóc, sao lại ngây ra thế? Trả lời đi.”
“À, tôi cũng không biết. Có lẽ vì tôi từng nuôi chó.”
“Thật không? Vậy giờ thì sao?”
“Giờ thì không. Tôi từng nuôi hai chú chó, đều chết vì tai nạn xe cộ.”
Tôi nói xong lại ngồi xổm xoa xoa đầu Tiểu Bì.
“Cậu có đau lòng không?” Chúng tôi im lặng một lúc, Diệp Mai Quế lại hỏi.
“Đừng hỏi những chuyện mà cô đã biết rõ đáp án như vậy.”
Tôi hơi giận, cùng là người nuôi chó, hẳn cũng biết chó đối với chúng tôi mà nói không khác gì người thân.
Người thân mất đi, không đau lòng sao được?
“Thật xin lỗi.” Cô nói.
Câu xin lỗi này của cô lại khiến tôi cảm thấy ngượng ngập, không biết nên trả lời sao cho phải, bầu không khí có phần bối rối.
Không ngờ cô cũng ngồi xuống, tay trái nhẹ nhàng vuốt lông Tiểu Bì, thật nhẹ nhàng cũng thật ôn nhu.
Ánh mắt cũng vậy.
“Cậu biết không? Trước kia tôi không thích chó.”
“Vậy sao cô lại nuôi Tiểu Bì?”
“Nó vốn là chó hoang, quanh quẩn ở hàng tạp hóa đầu ngõ gần đây.”
Cô nhấc chân trước của Tiểu Bì lên, để Tiểu Bì liếm liếm má phải của mình rồi lại ôm lấy nó.
“Khi tôi tới mua đồ, nó cứ đi theo tôi. Sau đó tôi mang nó về đây.”
Diệp Mai Quế rõ ràng đang rất vui, cứ chơi đùa với Tiểu Bì.
Tôi đoán khi Diệp Mai Quế quyết định dẫn Tiểu Bì về, trong lòng hẳn cũng mâu thuẫn một phen.
Vì đây là lần đầu tiên gặp mặt nên tôi không muốn hỏi nhiều.
Có lẽ cô cũng như tôi, là vì cô độc.
Cô độc khác với cô đơn, cô đơn có nghĩa là xung quanh không có ai khác, còn cô độc lại là một trạng thái tâm lý.
Hay có thể nói, khi có người quen ở bên, chúng tôi không cô đơn.
Nhưng chưa chắc đã không cô độc.
“Từng nghe câu này chưa?” Tôi đi giầy vào, đứng dậy nói.
“Câu gì?” Diệp Mai Quế cũng đứng dậy.
“Tình yêu như một chú chó, đuổi theo thì không kịp, đuổi đi thì không chạy.”
“Đúng là một câu vô lý.”
“Tôi lại thấy câu đó rất thú vị.”
“Thú vị? Nhóc, máu hài hước của cậu cao thật.”
“Cô vẫn kiên quyết gọi tôi là nhóc sao?”
“Không thế thì gọi cậu là gì?”
“Tôi họ Kha, tên là Kha Chí Hoành.”
“Hả? Cậu không mang họ Thái à?”
“Vì sao tôi lại phải họ Thái?”
“Tôi luôn cảm thấy, cậu hẳn phải họ Thái.”
“Thật ra cũng không sai, vì Kha với Thái là cùng một dòng họ.”
“Thật hả? Vì sao?”
“Nếu tôi kể lý do đó cho cô thì vậy là tiểu thuyết lịch sử chứ không phải tiểu thuyết tình yêu rồi.”
“Cậu nói gì vậy?”
“À, không có gì. Tóm lại Kha Thái là một nhà.”
“Từ nay tôi gọi cậu là Kha Chí Hoành được chưa.”
“Cám ơn cô. Tôi đi đây, mai gặp lại.”
Diệp Mai Quế lại ngồi xuống, nắm chân trái của Tiểu Bì lên, vẫy vẫy.
“Tiểu Bì, nói tạm biệt anh trai đi.”
“Ha ha ha.” Động tác cùng giọng nói của cô như đang đùa khiến tôi nở nụ cười.
“Cười cái gì?” Cô ngẩng đầu lên, trừng mắt nhìn tôi.
“Không có gì. Chỉ là tôi cảm thấy động tác với giọng điệu của cô thật đáng yêu.”
“Tôi không thích bị người khác cười nhạo, biết không?”
Giọng điệu và ánh mắt cô đều rất nghiêm túc.
“Tôi đâu có. Tin tôi đi, tôi thật sự cảm thấy đáng yêu mà.”
“Ừm.”
Diệp Mai Quế cùng Tiểu Bì đồng thời ngẩng đầu lên nhìn tôi chuẩn bị đi khỏi, ánh mắt cả hai thật giống nhau.
“Có phải cô vì ánh mắt Tiểu Bì nên mới quyết định mang nó về?”
“Ừ. Khi thấy nó một mình qua đường đi về phía mình, tôi đột nhiên cảm thấy nó thật giống mình.”
Cô chần chờ một lát rồi hỏi tiếp: “Cậu có thấy tôi nói quá không?”
“Không đâu.” T