Hoa Hồng Đêm

Hoa Hồng Đêm

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323823

Bình chọn: 9.5.00/10/382 lượt.

sống dưới một mái nhà, quan tâm tới nhau là rất bình thường mà.”

“Trước kia bạn tôi sẽ không nói như vậy.”

“Hả? Có thể là cô ấy quên không nói thôi.”

Diệp Mai Quế cười một cái: “Dù thế nào cũng cám ơn cậu.”

“Cô không cần khách sáo như vậy.”

“Tôi không khách sáo với anh.”

Cô vẫy vẫy tay với Tiểu Bì, Tiểu Bì ngoan ngoãn nhảy tới chiếc ghế sô pha bên cạnh cô, sau đó cô ôm lấy Tiểu Bì nói: “Đã rất lâu rồi tôi không ai nói với tôi như vậy.”

Tôi cẩn thận nhìn Diệp Mai Quế, nhìn ánh mắt cô khi nói chuyện cùng bàn tay đang vuốt ve Tiểu Bì.

Khi vuốt ve Tiểu Bì, cô hơi nhếch năm ngón tay lên, chỉ dùng ngón tay vuốt ve, không dùng bàn tay.

Từ đầu Tiểu Bì, cho tới đuôi, chỉ theo một hướng, hơn nữa không ngừng lặp lại.

Đây không phải động tác vuốt ve yêu thương hay sủng ái, mà là một loại ngôn ngữ bộc bạch hay trò chuyện.

Nói cách khác, Tiểu Bì không phải thú cưng của cô, mà là đối tượng để cô dốc bầu tâm sự.

Tôi đột nhiên có cảm giác mình đang soi gương, từ đó thấy được một tôi khác.

Bởi vì tôi trước kia cũng vuốt ve chó của mình như vậy.

“Cô… cô có khỏe không.”

Tôi không đành lòng nhìn Diệp Mai Quế vuốt vẻ Tiểu Bì mãi như vậy nên mở miệng hỏi.

“Khỏe chứ. Sao vậy?” Cô rốt cuộc cũng ngừng vuốt Tiểu Bì.

“Không sao.” Tôi nhanh chóng chuyển đề tài trở lại: “Cô đừng nên ngủ muộn quá thì hay hơn.”

Diệp Mai Quế, không, là hoa hồng đêm, lại mỉm cười.

“Tiểu Bì quả nhiên không nhìn lầm người.”

“Nói vậy là sao?”

“Ngày cậu tới xem phòng, Tiểu Bì rất thích cậu. Không đúng sao?”

“À, nói vậy, cô cho tôi thuê phòng là vì Tiểu Bì?”

“Đúng vậy. Chẳng lẽ vì cậu đẹp trai?”

“Tôi đẹp trai hả?”

“Cậu muốn nghe nói thật không?”

“Không. Tôi soi gương rồi nên tự hiểu.”

“Thật ra trông cậu coi như cũng cố được.”

“Là sao?”

“Miễn cưỡng khen cậu cũng không quá khó.”

“Này.”

“Được rồi. Không nói tới chuyện đó nữa.” Diệp Mai Quế cười một cái: “Cậu đã quen với cuộc sống ở đây chưa?”

“Ừm, tôi quen rồi.”

“Vậy là được rồi.” Cô lại nghĩ một chút rồi hỏi: “Vậy cậu quen với tôi chưa?”

“Quen với cô? Tôi không hiểu.”

“Ví dụ như cá tính của tôi, tính tình của tôi chẳng hạn.”

“Cá tính của cô tôi còn chưa rõ lắm, có điều tính tình cô vẫn luôn khống chế tốt lắm.”

“Hả, thật không?”

“Vì vẫn luôn ở mức xấu tính.”

“Này.”

“Tôi đùa thôi.”

“Cậu thường hay nói đùa à?”

“Coi như vậy đi.”

“Vậy cậu bảo tôi đẹp cũng là nói đùa?”

“Không. Đấy là sự thật.”

“Vậy tôi đẹp nhất ở điểm nào?”

“Cũng như trên trời có vài trăm vì sao tỏa sáng, cô chỉ nhìn một cái, có thể nhận ra ngôi sao nào sáng nhất không?”

“So sánh này cậu dùng rồi.”

“Cũng như trên trên mặt đất có hơn trăm con kiến đang bò, cô có thể chỉ nhìn một cái mà nhận ra con kiến nào nhanh nhất không?”

“Còn gì nữa.”

“Cũng như trên đường có hơn trăm cái bánh bao rơi vãi, cô có thể chỉ nhìn một cái mà nhận ra cái bánh bao nào ngon nhất không?”

Diệp Mai Quế lại cười một cái, tay phải gẩy gợn tóc đang che khuất trán sang.

“Nói thật đi, tính tình tôi không tốt sao?”

“Không đâu. Chỉ có điều cô hay im lặng thôi.”

“Im lặng sao?” Diệp Mai Quế suy nghĩ một chút: “Tôi chỉ không biết nên nói gì thôi.”

“Ừ. Tôi cũng vậy.”

Sau đó đương nhiên chúng tôi lại im lặng, phòng khách im ắng tới mức như nghe được tiếng kim giây đồng hồ đang di chuyển.

“Khụ khụ.” Tôi ho nhẹ hai tiếng, phá vỡ sự yên tĩnh này: “Thật ra cô làm vậy không công bằng.”

“Cậu đang nói gì thế? Cái gì không công bằng?”

“Tôi đang nói cô chỉ dựa vào Tiểu Bì để đoán xem khách trọ tốt hay xấu là không công bằng.”

“Thật sao?”

“Ừ. Cô chưa từng nghe câu: ‘chó của Đạo Chích, Nghiêu Thuấn cũng cắn’ sao?”

“Nghĩa là sao?”

“Đạo Chích là tên trộm rất nổi tiếng ở Trung Quốc thời cổ đại, chó hắn nuôi cho dù có gặp thánh nhân như Nghiêu với Thuấn cũng sẽ cắn.”

“Thì sao?”

“Thì người Tiểu Bì không thích chắc gì đã là người xấu.”

“Vậy cũng chẳng sao. Tôi chỉ cần tin vào Tiểu Bì là được, so với đôi mắt của mình còn đáng tin hơn nhiều. Hơn nữa chó đâu có lừa người, chỉ có người lừa người thôi. Chẳng phải sao?”

Diệp Mai Quế nói xong, ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ treo tường, tôi cũng theo ánh mắt cô nhìn lên đồng hồ.

Đã ba giờ mười lăm.

“Cũng đến lúc cô đi ngủ rồi nhỉ?”

“Thật đáng tiếc. Còn chưa tới.” Diệp Mai Quế như đột nhiên cảm thấy buồn cười, nói: “Thật không ngờ đấy.”

“Cô thật...”

“Cô thật ngốc quá, không biết tự yêu quý thân thể mình. Cậu định nói vậy đúng không?”

“Đúng vậy.”

“Sau này tôi sẽ ráng đi ngủ sớm một chút, vậy được chưa?”

“Ừ.”

Tôi không quen ngủ quá muộn, vì vậy cố nén cơn buồn ngủ, liên tục lấy tay che miệng ngáp lén.

Nhưng tôi tò mò muốn biết thời gian đi ngủ của Diệp Mai Quế.

Hèn chi ngày nghỉ cô luôn ngủ tới chập tối, chắc là bù cho lúc thường ngủ không đủ giấc.

Cũng vì vậy, ban ngày tôi với cô rất ít khi gặp nhau.

Cho dù có cũng chỉ là đi qua ánh mắt cô, hoặc là nhìn bóng dáng cô đi khỏi.

Đối với tôi mà nói, Diệp Mai Quế dường như thực sự là một đóa hồng chỉ nở rộ vào đêm khuya.

Hơn nữa, càng khuya càng kiều diễm.

“Cậu có cảm thấy thời gian luôn trôi qua không chút động tĩnh không?”

“Có. Nhưng sao đột


Lamborghini Huracán LP 610-4 t