
ngầm.
Sau khi vào trạm xe điện ngầm không được phép ăn, tôi chỉ đành mang bữa sáng tới công ty ăn.
Trong văn phòng được phép ăn nhưng không thể quăng túi ni lông đựng đồ ăn lung tung.
Cho nên tôi sẽ nhanh chóng ăn xong bữa sáng ở ngoài cao ốc công ty rồi mới lên văn phòng.
Thành phố này có rất nhiều quy tắc, tôi phải lập tức học được, hơn nữa còn phải quen với nó.
Lấy việc đổ rác làm ví dụ, tôi phải mua túi chuyên dùng để đựng rác bằng không xe rác sẽ không thu.
Xe rác một ngày đến hai lần, lần đầu tiên đến khi tôi còn đang ngủ, lần thứ hai đến khi tôi còn chưa tan tầm.
Tôi đành phải dùng ngày nghỉ, để dọn sạch rác dự trữ suốt một tuần.
Chính vì hy sinh đúng đắn là nếu chưa đến cửa ải cuối sẽ không hy sinh một cách dễ dàng, bởi vậy trừ phi vạn bất đắc dĩ, nếu không tôi luôn ra sức nhét rác vào thùng rác bên ngoài.
Thứ nhất là giảm bớt số lượng túi rác vác theo khi đuổi theo xe rác trong ngày nghỉ, thứ hai là tiết kiệm tiền mua túi rác.
Thời gian Diệp Mai Quế ra khỏi cửa đi làm thường sớm hơn tôi chừng năm phút.
Sau khi rời giường, cô vẫn rất im lặng, cử chỉ cũng thật thong dong, tuyệt đối không có vẻ hoảng hốt.
Ngãu nhiên gặp tôi ở phòng khách cũng không nói một câu.
Nhưng trước khi ra khỏi cửa cô nhất định sẽ ngồi xuống vuốt ve đầu Tiểu Bì: “Tiểu Bì, ở nhà ngoan nhé, chị sẽ về nhanh thôi.”
Sau đó Tiểu Bì sẽ nhìn theo bóng cô ra khỏi cửa.
So sánh ra, không khí trước khi tôi đi làm dữ dội hơn.
Vẫn là câu nói kia, hy sinh đúng đắn là nếu chưa đến cửa ải cuối sẽ không hy sinh một cách dễ dàng, cho nên không tới thời điểm cuối cùng, tôi tuyệt đối không dễ dàng rời giường.
Tôi khoảng tám giờ 20 phút rời giường, đánh răng rửa mặt mặc quần áo xong liền ra cửa.
Vì chỉ có 10 phút để chuẩn bị nên luôn rất vội vã.
Trước khi ra khỏi cửa, cũng sẽ ngồi xuống xoa xoa đầu Tiểu Bì: “Tiểu Bì ngoan, anh sẽ về nhanh thôi.”
Bất quá Tiểu Bì luôn cắn ống quần của tôi không chịu buông, tôi phải kéo co với nó mất vài giây.
Khi tôi đi làm về là khoảng tám giờ tối, lúc này Diệp Mai Quế thường ngồi ở phòng khách xem tivi.
Có điều từ sau khi sửa bồn cầu cho cô xong, cô không nấu mỳ cho tôi ăn nữa.
Thậm chí ngay cả nói chuyện cũng giảm hẳn.
Có lúc tôi cảm thấy tôi với cô không nói gì với nhau cũng thật kỳ cục, cho nên chủ động nói: “Tôi đi làm về rồi, thật là một ngày đẹp. Nhưng giờ tôi còn chưa ăn cơm.”
“Tôi đi làm về rồi, thật là một ngày đẹp. Nhưng giờ tôi còn chưa ăn cơm.”
Cô thường trả lời như sau: “Cậu bị hâm rồi.”
“Cậu thật sự hâm rồi.”
Sau đó tôi vuốt vuốt mũi, cô vuốt vuốt Tiểu Bì, phòng khách lại trở lại trạng thái yên lặng.
Tôi với Diệp Mai Quế đều không phải người nói nhiều, cũng rất ít khi có lý do để nói chuyện với nhau.
Nhưng không nói chuyện không có nghĩa là chúng tôi không quan tâm tới nhau.
Ví dụ khi đổ rác tôi nhất định sẽ hỏi cô có rác muốn đổ không?
Sau đó tôi lại xuống đuổi theo xe rác.
Còn khi tôi đi làm về, đèn ngoài hành lang luôn sáng.
Diệp Mai Quế thường ngủ rất khuya, thi thoảng tôi không ngủ được dậy đọc sách, có thể mơ hồ thấy được ánh đèn ngoài phòng khách qua khe cửa.
Tôi vốn tưởng cô chỉ ngủ muộn hơn tôi một chút mà thôi, không ngờ lại “muộn” tới mức này.
Tối hôm qua khi ngủ, trong lúc mơ màng thấy có người đưa lưng về phía tôi, hát “Dũng cảm một chút” của truyện Triệu.
“Nếu ta dũng cảm một chút nàng đã không ở bên ta” ca từ dường như là vậy.
Ông ta hát xong một nửa, quay người lại, không ngờ lại là ông của bạn tôi.
Tôi đột nhiên bừng tỉnh, thiếu chút nữa lăn từ trên giường xuống.
Sau đó tôi cảm thấy miệng lưỡi khô khốc, bật đèn, ra khỏi giường, định ra bếp rót chén nước uống.
Mở cửa phòng ra, phòng khách vẫn sáng.
Tôi quay đầu lại nhìn, hoa hồng đêm đang lén lút nở rộ giữa đêm khuya.
“Đã khuya thế này rồi sao cô còn chưa ngủ?” Tôi nhìn đồng hồ trên tường, 2 giờ rưỡi.
“Vì còn chưa tới giờ đi ngủ.” Diệp Mai Quế ngồi trong phòng khách đọc sách, đầu cũng chẳng buồn ngẩng lên.
“Ngày mai cô còn phải đi làm mà, đi ngủ sớm đi.”
“Không sao đâu. Tôi không quen.”
Cô lật trang sách, tiếp tục đọc.
“Mai hãy đọc tiếp. Cô ngủ trễ vậy, mai lại phải đi làm, ngủ sẽ không đủ giấc.”
Tôi cầm cốc nước ngồi xuống ghế sô pha của mình.
“Ngủ không đủ giấc thì sao?”
“Ngủ không đủ giấc sẽ ảnh hưởng tới công việc hôm sau, làm việc sẽ không tốt.”
“Công việc chỉ cần không sai sót là được rồi, tôi cũng không định làm tốt.”
“Công việc vẫn là thứ yếu. Quan trọng nhất là cô làm tổn hại thân thể mình.”
“A, thế thì sao?”
“Đồ ngốc, nên cô phải tự yêu quý lấy thân thể của mình chứ. Mau đi ngủ đi.”
Diệp Mai Quế dường như sửng sốt mất một lúc, rốt cuộc cũng ngẩng đầu, ánh mắt rời khỏi cuốn sách.
“Cậu vừa nói gì?” Diệp Mai Quế khép cuốn sách lại, nhìn tôi.
“Tôi nói ấy à, thật xin lỗi. Tôi không nên mắng cô là đồ ngốc.”
“Không sao. Tôi muốn nhờ anh nói lại một lần nữa.”
“Đồ ngốc.”
“Không phải cái này. Tôi đang bảo câu cậu vừa mới nói cơ.”
“Cô phải tự yêu quý lấy thân thể của mình, đi ngủ sớm một chút đi.”
Một lát sau cô mới thở dài nói: “Cám ơn cậu.”
“Cái này có gì mà cám ơn? Cùng