Old school Swatch Watches
Hoa Đào Bất Thành Kiếp

Hoa Đào Bất Thành Kiếp

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324324

Bình chọn: 9.00/10/432 lượt.

i nhà đã định hôn sự sau này cho hai người. Khi đó, ta mới cảm thấy bình thường trở lại, ta hiểu rõ. . .”

“Thời gian”. Lô Dĩ Ngôn tiếp lời ta, cười nói: “Là thời gian, đúng thời điểm gặp đúng người”

Ta mỉm cười, hai tay đặt lên huyệt thái dương của hắn nhẹ nhàng xoa. “Là thời gian, người đến trước là chủ. Ta khi đó thua vì mình là người đến sau. Thế nhưng sau đó ta hiểu ra rằng, kỳ thực chuyện lại không phải như thế”.

Lô Dĩ Ngôn từ từ nhắm hai mắt lại, ngửi mùi long diên hương từ từ tỏa ra trong phòng, dần dần yên ổn: “Vậy, thật ra là chuyện gì đã xảy ra ?”

Ta nhìn ánh mặt trời ngoài cửa sổ, khóe miệng hơi cong lên.

“Trước tiên, ta có một vấn đề xin hỏi Nhị gia. Người Nhị gia yêu nhất là ai? Huynh đệ thân nhất là ai? Người thân không có khả năng vứt bỏ nhất là ai? Người bạn không thể bỏ được là ai?”

Lô Dĩ Ngôn cau mày trầm tư một lát, sau đó môi mỏng khẽ nói: “Yêu nhất chính là nàng. Huynh đệ thân nhất là ba huynh đệ cùng ta vào sinh ra tử. Người thân không có khả năng vứt bỏ nhất chính là nghĩa phụ nuôi ta hơn hai mươi mấy nắm, người bạn không bỏ được, là. . . A Âm”

Ta mím môi đưa mắt nhìn ra ngoài cửa, quả nhiên, vẻ mặt A Âm như đang có điều suy nghĩ nhìn chúng ta. Tay ta thêm chút lực đạo, rồi hỏi tiếp: “Vậy, nếu như trong số những người này, bất đắc dĩ phải chọn giết đi một người, Nhị gia sẽ chọn ai?”

Lô Dĩ Ngôn sửng sốt, hai mắt không có tiêu cự đột nhiên toát ra sự ưu thương. Mênh mang một mảnh, biểu hiện kinh khủng cùng vô lực.

Ta đạm đạm cười, hướng A Âm gật đầu bảo hắn an tâm, giơ tay lên nhẹ nhàng phất qua hai má hắn, bảo hắn nhắm mắt lại.

“Nhị gia, ta chỉ là nói ví dụ. Người cũng có thể không trả lời”

Lô Dĩ Ngôn nắm sáo ngọc trong tay càng thêm chặt, lộ rõ các khớp xương trắng bệch. Đôi mày cũng nhíu chặt lại, một lúc sau, hắn rốt cục buông tha, bất đắc dĩ cười cười lắc đầu: “Không dối gạt cô nương, không thể chọn lựa được”

Ta gật đầu. Bỏ thêm một vị thuốc vào chén đã chuẩn bị sẵn, vừa vặn ngồi vào trước mặt hắn.

“Ta đương nhiên cũng giống như Nhị gia, khó có thể chọn lựa, về sau hắn nói cho ta biết, kỳ thực, chuyện này cũng không thể lựa chọn”. Nhìn biểu tình dần buông lỏng của hắn, ta cười nói: “Hắn nói, trong lòng của mỗi người to lớn, cũng chia ra những khu vực khác nhau, tình cảm cũng khác nhau. Sau đó đem họ hảo hảo ghi tạc vào trong lòng. Không phải là phu thê, nhưng có thể là bạn, là người thân, là huynh đệ. Những người này, mặc dù không thể ai cũng yêu thương như nhau, nhưng mất một người, trái tim như mất đi một khối vậy. . .”

Sắc mặt Lô Dĩ Ngôn khó phân biệt vui buồn. Ta đại khái cũng không dám chọc tới vị tiểu bá vương này, hồi lâu thấy hắn đột nhiên thoải mái nở nụ cười.

“Thâm ý trong lời nói của cô nương, tại hạ hiểu, đa tạ. . .”

Ta cười, quay đầu nhìn về phía A Âm, lại nhìn thấy trong mắt hắn đã có tầng nước trong suốt.

Ta đối với Lô Dĩ Ngôn, không phải là vợ, thế nhưng hắn cũng là bằng hữu tốt nhất của ta, giữ ở trong lòng, không thể dứt bỏ. Mà A Âm rốt cục cũng hiểu, ở trong lòng của Lô Dĩ Ngôn, cũng có vị trí của hắn, nếu như hắn bị tổn thương, Lô Dĩ Ngôn cũng đau lòng cho hắn. . .

Thuốc trong chén dần dần kết lại, ta đem chúng điểu chế thành thuốc mỡ, vẽ loạn trên vải trắng, cẩn thận bọc lại đôi mắt của Lô Dĩ Ngôn. Ta tin tưởng, không bao lâu, hắn nhất định có thể nhìn thấy ánh sáng mặt trời.

Như ta nói, Lô Dĩ Ngôn không tuy không phải là người rất quan trọng, nhưng hắn cũng là một miếng thịt trong lòng ta, ta thiếu hắn, sẽ cố gắng hết sức mình, hoàn trả lại đôi mắt cho hắn.

Lúc ta rời đi đã là chạng vạng, tâm tình của hắn tuy vẫn cón ít áp lực, nhưng trong lời nói đã có chút hỉ nộ. A Âm một đường đưa ta ra hẻm nhỏ, cũng không nói gì, chỉ là đưa cho ta một túi ô mai.

Hắn nói cho ta biết, Lô Dĩ Ngôn vẫn nhớ ta thích ăn quả mở, thỉnh thoảng lại bảo hắn mua về một ít, mỗi ngày lấy ra chế biến, còn lại đều cất trong vò gốm xanh.

Ta nhìn túi mơ trong tay, trong lòng không khỏi chua xót. Hướng phía A Âm phất tay một cái, sau đó đạp ánh nắng chiều đi, được hơn mười bước, đột nhiên nghe tiếng A Âm gọi ta. Quay đầu nhìn lại, hắn một thân bạch y, nửa mặt che một tấm lụa mỏng, đẹp đến kinh thiên động địa.

Hắn mở miệng vừa cười vừa nói: “Cảm tạ!”

Ta xoay nửa người, nhìn A Âm, đột nhiên cảm thấy ánh trời chiều của thành Tần Tương đặc biệt đẹp.

Edit: Rika

Lúc ta trở lại khách điếm, Cừ Cử vừa trị liệu vết thương xong, từ trên lầu đi xuống ăn cơm chiều, đợi ta trở về, cợt nhả nắm tay ta cùng nhau ngồi xuống bên cạnh bàn.

Phía đối diễn là lão đầu râu bạc, ta nhìn thấy thật quen mắt, ánh mắt nhìn chằm chằm lão giả một chung trà, rốt cục nhận ra đó chính là người ta nhìn thấy trong Côn Lôn kính, là người cùng Cừ Cử nói cái gì mà thiện ác tất báo, nghĩ đến đời trước ta bị giam trong Côn Lôn kính, ở Hoàng Tuyền ba trăm năm bị gió cát thổi vào, cũng có một tay lão giả góp phần. Nghĩ nghĩ, ánh mắt phát ra tia căm tức.

Lão đầu tựa hồ cảm giác được ta bất thiện, giương mắt nhéo nhéo chòm râu, phất trần giương lên cười nói: “Lão đạo thế nhưng có chỗ nào đắc tội cô nương?”