Pair of Vintage Old School Fru
Hiện Tại Thầm Nghĩ Yêu Em

Hiện Tại Thầm Nghĩ Yêu Em

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322445

Bình chọn: 10.00/10/244 lượt.

h.



Anh rất hiếm khi nở một nụ cười như thế.

Sau đó cô mới phát hiện, thực ra anh không thể nào mỉm cười, cũng không biết cười thế nào, tâm trí anh lúc nào cũng khép chặt, không hề mở rộng với ai bao giờ.

Nụ cười đêm đó của anh, là một hình ảnh quý giá mà cô cất dấu rất kỹ trong tâm trí của mình, mỗi khi cô nhớ lại chuyện xưa, đều luôn nhớ đến nụ cười ấy, lưu luyến cả đời.

Vì sao anh lại không cười?

Ân Hải Sắc thở dài một cách yếu ớt, thu hồi suy nghĩ của mình, vừa đưa mắt nhìn, thình lình kinh ngạc vì nhìn thấy cô em họ Ân Điềm Vũ không biết đã ngồi cạnh mình từ lúc nào, chăm chú nhìn cô vẻ hiếu kỳ.

“Làm sao vậy?” Cô cố mỉm cười.

“Em mới là muốn hỏi chị làm sao vậy! Sắc tỷ ?” Ân Điềm Vũ tỉ mỉ quan sát cô. “Rất ít khi thấy chị có tâm sự nhiều như vậy? Xảy ra chuyện gì sao?”

“Không có việc gì.”

“Thực sự không có?”

“Đúng vậy”

“Sắc tỷ, chị không tin em sao?”

Cô cả kinh. “Vì sao em lại nói vậy?”

Ân Điềm Vũ mỉm cười nhẹ nhàng, cầm lấy tay cô một cách thân thiết. “Khi em và Bách Sâm cãi nhau đến mức muốn ly hôn, chỉ có chị ở cạnh em, giúp em tìm được cách giải quyết, tất cả những tâm sự em đều nói cho chị nghe hết thế nhưng đến khi chị có tâm sự lại không hề nói gì với em, chị xem như vậy có công bằng không?”

Thật không công bằng.

Ân Hải Sắc nhìn cô em họ và mỉm cười một cách bất đắc dĩ.

Điềm Vũ là cô em gái cùng cha khác mẹ với Phiền Á, cậu ta thương cô em này còn hơn chính bản thân mình, bởi vì cô cũng rất thân thiết với Phiền Á, thế nên Điềm Vũ chính là cô em gái yêu quý nhất của cả Hải Sắc và Phiền Á.

Từ nhỏ, bọn họ đã có thói quen bảo vệ cô, những việc không tốt của gia đình cũng không để cô biết đến, thế thì bây giờ làm sao lại có thể nói cho cô biết, anh trai cô dự định cùng với ba của bọn họ đấu tranh một lần, mà người chị họ như cô, để giữ vững chức vụ của Phiền Á, cũng như tài chính của công ty, bất đắc dĩ phải thực hiện một cuộc giao dịch với chồng cũ sao?

“…Là bởi vì đàn ông phải không?”

Câu hỏi ngay thẳng làm Ân Hải Sắc bừng tỉnh thoát khỏi những suy nghĩ riêng tư trong tâm trí, cô bối rối và ngạc nhiên nhìn Ân Điềm Vũ.

“Chị nói thật với em đi, Sắc tỷ, có phải là chị đang yêu đúng không?”

Cô bỗng ngừng thở. “Vì sao em lại nghĩ vậy?”

“Cũng đơn giản thôi, bởi vì trong lúc chị ngây người mất hồn, gương mặt hồng hồng, đôi khi lại mỉm cười, đôi khi lại cau mày, vừa nhìn là biết được ngay là người đang yêu rồi!” Ân Điềm Vũ trêu chọc cô.

Vẻ mặt Ân Hải Sắc hiện lên vẻ kinh ngạc.

Mặt cô đỏ hồng, lại còn mỉm cười khúc khích? Có thật không? Vì sao ngay cả chính bản thân cô cũng không phát hiện ra được?

“Người đó là ai vậy?” Ân Điềm Vũ tiếp tục truy hỏi.

“Người nào là ai?”

“Còn giả vờ sao? Là người mà chị vừa nghĩ đến đó! Nói em biết đi mà, rốt cuộc anh ta là ai?”

“Không có ai hết, em đoán sai rồi, thực ra vừa rồi chị đơn giản chỉ là suy tư một chút thôi.”

“Em không tin, chị nói cho người ta biết đi mà, Sắc tỷ.” Ân Điềm Vũ lại giở trò làm nũng để tấn công cô, hòng moi ra một chút tin tức.

Ân Hải Sắc không biết đối phó thế nào, vội xấu hổ đưa mắt nhìn xung quanh, vừa may gặp phải một người khách quen đang đi vào nhà hàng, liền mượn cớ trò chuyện với khách hàng mà chạy mất.

“Amy! Ngày hôm nay sao lại có thời gian rãnh rỗi mà ghé vậy?” Cô dịu dàng tươi cười tiếp đón.

“Hải Sắc, cô ở đây thật đúng lúc, tôi dẫn theo một vị khách nữa đến đây, tranh vẽ của anh ta rất khá, muốn mượn chỗ của cô để mở một cuộc triển lãm nho nhỏ, có được không?”

“Đương nhiên là có thể rồi, rất hoan nghênh là khác.” Ân Hải Sắc đồng ý với vẻ thật phóng khoáng.

Ngay từ đầu, khi mở nhà hàng này, cô đã cố ý tạo một khoảng không gian phục vụ cho việc triễn lãm, đặc biệt là dành cho những nhà nghệ thuật trẻ tuổi có một thế giới nho nhỏ để chia sẻ ý tưởng của mình.

Cũng chính bởi vì khoảng hành lang dùng để phục vụ nghệ thuật này mà “Nguyệt Quế” cực kỳ nổi danh trong giới nghệ thuật, thường có những nghệ văn, nhân sĩ tụ tập ở đây. Vị Amy này cũng là một người nổi tiếng trong giới nghệ thuật, đồng thời cũng là một vị khách quen ở đây.

“Này, đây là người mà tôi vừa nhắc đến với cô, Tiểu Chu.” Amy kéo tay một chàng trai trẻ đang tươi cười. “Đây là Ân tiểu thư.”

“Xin chào Ân tiểu thư.” Chàng trai trẻ đưa mắt nhìn vị tỷ tỷ, đáy mắt không giấu được vẻ kinh diễm.

“Chào cậu, mời cậu ngồi!”

Ba người tìm một chiếc ghế sô pha trống mà ngồi xuống, Amy nhiệt tình mang những bức tranh của chàng trai trẻ ra khoe, Ân Hải Sắc hăng hái thưởng thức và trao đổi ý kiến cùng Amy.

Màn đêm càng buông xuống, những vị khách ghé vào nhà hàng cũng ngày càng đông. Ân Điềm Vũ ngồi chính giữa, ngay cạnh một cây dương cầm màu trắng, nhẹ nhàng mà đàn một khúc nhạc Jazz.

Mà Ân Hải Sắc, vị nữ chủ nhân của nhà hàng này lại càng bận rộn hơn, có vài vị khách muốn tìm cô để trò chuyện, lại có một người đàn ông trung niên vừa ly dị, uống rượu và bày tỏ nỗi lòng mình với cô.

Cô chỉ mỉm cười mà tiếp chuyện, tựa như chú bướm bay lượn xung quanh mọi người.

Giữa lúc bầu không khí trong nhà hàng đang ở mức cao trà