Old school Easter eggs.
Hẹn Đẹp Như Mơ

Hẹn Đẹp Như Mơ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322152

Bình chọn: 9.00/10/215 lượt.

à em nói chia tay, em nói chia tay một cách nhẹ

nhàng, em dựa vào việc anh yêu em, em có thể vứt bỏ anh một cách tỉnh bơ như thế sao, anh với Hòa Bình hai người bọn anh, không ngờ lại đều ngã

trong tay em như thế."

"Sau khi anh ốm, em đến bệnh viện thăm anh, lúc em nhìn Mạnh Hòa Bình ngay cả ánh mắt em cũng đang run rẩy, cái đồ ngốc như em, không thể lừa gạt người khác được chút nào, quả thật ngốc, cách nhiều năm như vậy hóa ra vẫn yêu cậu ấy, nhưng năm đó tại sao lại muốn rời xa cậu ấy? Cũng

chỉ có anh ngốc hơn em, bởi vì anh lại vẫn yêu em."

"Anh biết anh chẳng sống được bao lâu nữa, bệnh của anh, chắc cũng

chỉ tầm 1,2 năm. Tối hôm đó em mang há cáo đến bệnh viên, em gõ cửa thật sự anh đang ở trong phòng, nhưng anh không mở cửa, cuối cùng em ngồi

trên ghế, anh nhìn em từ khe cửa, bụng cứ sôi, giống như một đứa trẻ.

Anh nghĩ hay là thôi, em vẫn còn trẻ, anh cũng không nên hại em nữa.

Nhưng cuối cùng em lại quay lại, em nói với anh, em không đợi được anh.

Vì câu nói đó, anh dằn lòng giữ em lại, cho dù là thêm một chút ít thời

gian, thêm một chút ít thời gian có được em, cũng tốt."

"Hôm đó em bị thương, em bảo anh đừng đến thăm em, nhưng cuối cùng

anh vẫn cứ đi, Giai Kỳ, em không hề biết, anh nhìn thấy xe của Hòa Bình

đỗ dưới tầng nhà em, anh đứng ở xa nhìn, nhìn cậu ấy một mình ngồi trong xe, cứ ngồi cho đến khi trời sáng. Anh là một người đàn ông, anh biết

một người đàn ông yêu một người phụ nữ là như thế nào. Cậu ấy ngồi trong xe cả một đêm, anh không biết cậu ấy nghĩ gì, nhưng anh biết rõ bản

thân mình đang nghĩ gì, anh đãng nghĩ rốt cục anh đã làm cái gì? Anh đưa 3 người chúng ta chìm vào một bước như thế này, anh thật quá không

trọng nghĩa khí. Cuối cùng nhìn trời sáng từng chút một, anh cũng quyết

tâm cắt đứt chuyện này."

"Hai người thật là giống nhau, một người thì một lòng không thay đổi, một người thì quá ngu ngốc, khổ hơn nữa khó khăn hơn nữa cũng một mình

chịu đựng. Nhưng anh không giống thế, anh cảm thấy không chịu được,

người mà anh yêu, phải toàn tâm toàn ý đối với anh, bởi vì anh cũng toàn tâm toàn ý đối với người đó, anh dốc hết toàn bộ sức lực, cho nên không thể tha thứ cho việc trái tim người ấy ở nơi khác. Giai Kỳ, cho nên anh không yêu em, anh không còn yêu em nữa. Xin em cũng dừng việc tự mình

hại mình hại người khác lại, đi nói rõ ràng với Mạnh Hòa Bình, năm đó

tại sao em lại phải rời xa cậu ấy. Hai người đều cho rằng tác thành cho

nhau, nhưng lại làm càng làm tổn thương nhiều người hơn, thật sự tính

cách của Giang Tây cũng giống anh, đều không thể khoan dung, cho nên xin em rời xa anh, đừng quay trở lại nữa."

Anh cười cười nhẹ nhàng : "Giai Kỳ, những lời nói hôm nay của anh đều là nói thật. Còn em cho đến bây giờ vẫn đang tự lừa dối bản thân mình,

vì thế, chỉ có mũi em mới mọc dài ra thôi."

Nói dài như vậy, Giai Kỳ cảm thấy giống như nằm mơ, giọng nói của cô

nhẹ nhàng, nhỏ nhoi, giống như là nói mê: "Nhưng anh không biết, em và

Mạnh Hòa Bình, không thể nữa rồi."

"Cho dù em có yêu anh ấy hơn nữa, cũng không thể."

Cô không hề khóc, mà cũng vẫn như anh, bình tĩnh ung dung nói ra câu

nói này: "Giữa hai bọn em đã có quá nhiều thứ khác rồi, em không có cách nào cũng không thể, lại ở bên cạnh anh ấy một lần nữa."

"Em không hề lừa dối bản thân mình, em đã nỗ lực hết sức mình đối với anh, bởi vì em biết anh tốt với em. Đúng, em yêu anh không sâu đậm như

yêu Mạnh Hòa Bình, bởi vì trước đây người em gặp không phải là anh.

Nhưng em không phải là người gỗ, anh đối với em như thế nào, trong lòng

em đều biết, trên thế giới này, ngoài Mạnh Hòa Bình ra, cũng chỉ có anh

yêu em như thế. Lúc em quyết tâm bắt đầu lại, anh lại đẩy em ra như thế, em không có gì để nói. Nhưng em muốn nói là tình yêu không thể có cách

nào mà so sánh được, anh đã dốc hết sức lực của anh, em cũng dốc hết sức lực, nếu anh cho rằng em vẫn chưa đủ yêu anh, đó là vì em không kịp,

không có đủ thời gian, không có đủ tuổi trẻ, để cho em yêu anh như yêu

anh ấy."

Cô dần dần ngồi xuống, tựa vào ghế sô pha, giống như là nắm chặt một

chỗ dựa nào đó: "Trước đây em cũng giống như anh, em cho rằng hy sinh có thể tác thành hạnh phúc, nhiều năm nay em mới biết em sai rồi, hy sinh

bản thân mình nhưng lại không hề mang đến hạnh phúc cho người khác. Bởi

vì thật sự yêu một người, cho dù là rời xa, người kia cũng không thể vì

thế mà dừng yêu anh ấy. Rất nhiều năm trước em nói với một người, em

không yêu anh ấy nữa, lúc nói câu nói đó, em thà rằng bản thân mình chết đi cho xong, nhưng bây giờ em mới hiểu, cho dù lúc đó em có chết thật,

anh ấy cũng không dừng yêu em."

"Trên thế giới này, em đã phụ lòng một người yêu em sâu sắc, trước

đây em từ bỏ Mạnh Hòa BÌnh, bởi vì em không có cách nào từ bỏ một số

điều quan trọng hơn cả tình yêu, như là tình thân, như là lòng tự trọng. Bây giờ em không thể quay lại bên cạnh anh ấy, bởi vì ở giữa hai bọn em đã có nhưng thứ ngăn cách không thể nào mà vượt qua được. Cả đời này em cũng không có cách nào quay trở lại nữa, em chỉ có thể phụ lòng, đối

với anh ấy chỉ có