
ược, Giai Kỳ, em thật
sự rất tốt, nhưng sẽ không yêu em nữa."
"Anh nói dối."
Yên lặng một hồi sau, cô nhìn vào mắt anh, mở miệng phá vỡ sự yên tĩnh: 'Nói dối mũi sẽ mọc dài ra đấy."
Anh cười một lát: "Anh vẫn luôn nói dối, Giai Kỳ."
"Anh và Mạnh Hòa Bình lớn lên cùng nhau, lúc nhỏ chơi đánh trận, anh
là liên trưởng cậu ấy là chỉ đạo viên, dẫn một đoàn người xông vào trận
địa, gặp phải kẻ địch đều là anh phá vòng vây yêm trợ cậu ấy rút quân.
Lúc hơn 10 tuổi đánh nhau với những đứa trẻ ở khu khác, bọn nó cầm một
viên gạch ném qua, Hòa Bình giúp anh đứng chặn phía trước, vì việc đó mà trên đầu cậu ấy phải khâu mấy mũi, nhưng chỉ đờ đẫn mà không rơi một
giọt nước mắt. Từ nhỏ đến lớn, lăn lộn bò trèo, sứt đầu mẻ trán không
biết bao nhiêu lần, anh chưa bao giờ thấy cậu ấy khóc. Nhưng Giai Kỳ, em biết không? Vào nửa đêm một hôm của mấy năm trước, anh gọi điện cho cậu ấy, không hề biết gì hỏi một câu bao giờ cậu ấy và em kết hôn, người
bạn tốt nhất trong đời này của anh, người huynh đệ của anh, chỉ vì em
không cần cậu ấy nữa, một người đàn ông hơn 20 tuổi, không ngờ rằng cậu
ấy lại khóc trong điện thoại."
"Trong cuộc đời này lần đầu tiên anh thấy cậu ấy đau lòng như vậy,
rất nhiều lần cậu ấy khen em trước mặt anh, anh luôn cho rằng hai người
sẽ kết hôn, bởi vì con người Mạnh Hòa Bình rất cố chấp, đối xử tốt với
ai thì cả đời này quyết một lòng không thay đổi. Cậu ấy đối xử tốt với
anh, cả đời này quyết không thay lòng làm huynh đệ của anh, cậu ấy yêu
em, có thể cãi nhau với giai đình, góp nhặt từng đồng, muốn kết hôn với
em. Thậm chí cậu ấy đã từng nói với anh, con trai của hai người sau này
nhất định sẽ nhận anh làm cha nuôi. Cậu ấy chưa từng nghĩ rằng em lại
không cần cậu ấy nữa. Lúc cậu ấy khóc, cách xa cả một Thái Bình Dương,
trong lòng anh nghĩ, anh lại không có cách nào cả, người huynh đệ tốt
nhất của anh, bị một người con gái làm tổn thương đến thế này, anh lại
không có cách nào cả."
"Lúc anh gặp em lần đầu tiên, anh nghĩ, Vưu Giai Kỳ, tôi nhận ra cô
rồi, hóa ra là cô. So với ảnh mấy năm trước đây, em cũng không thay đổi
gì mấy, cũng không hề xinh đẹp hơn. Tại sao lại là em? Tại sao chỉ là
một người con gái như thế, làm cho Hòa Bình bị mê hoặc đến không còn
phân biệt được gì nữa , làm cho cậu ấy có thể vì em mà khóc."
"Không ngờ rằng em vẫn chưa kết hôn, anh nghĩ đó là báo ứng, em vứt
bỏ Hòa Bình, cuối cùng người ta cũng vứt bỏ em. Anh muốn xem xem, rốt
cục là em có bản lĩnh gì, anh tặng hoa cho em, gọi điện cho em, hẹn em
nhưng em cũng không chịu ra, anh yên lặng nhìn em, muốn tìm ra điểm đặc
biệt của em, có thể làm cho Hòa Bình đau khổ vì em. Nếu em cắn câu, anh
sẽ lập tức vứt bỏ em, giúp người huynh đệ tốt nhất của anh báo mối hận
nhiều năm trước đó. Anh có thể nhẹ nhẹ nhàng nhàng cảm thấy, năm đó cậu
ấy đau khổ vì em, đáng giá đến nhường nào, Nhưng em lại không hề có ý
định nào với anh, lúc đó anh nghĩ, hoặc là em quá ngu ngốc, hoặc là em
quá biết diễn kịch, nắm vững sự có chừng mực tốt đến như vậy. Em đã muốn đùa, đương nhiên anh sẽ cùng đùa với em, anh đã gặp rất nhiều phụ nữ,
qua khoảng thời gian dài, nhưng chiếc đuôi hồ ly có giấu kỹ đến đâu cũng có thể lộ ra, Nhưng bản lĩnh của em lại không lộ ra một chút nào, người phụ nữ khác, hoặc là yêu tiền của anh, hoặc là yêu gia thế, hoặc là yên con người anh, tóm lại đều giống nhau, nhưng em thật sự không quan tâm, cả ngày ở cùng anh, cũng không thèm nhìn anh thêm một cái."
"Tối hôm đó ăn cơm xong, anh đưa em về, em ngủ trên xe. Đến nơi anh
muốn gọi em xuống, nhưng em ngủ đến mức mơ hồ, chỉ nói một câu: "Mạnh
Hòa Bình, đừng đùa nữa."
"Lúc đó anh mới biết trong nhiều năm nay, đã nhiều năm như vậy, không chỉ có cậu ấy vẫn nhớ đến em, hóa ra em cũng chưa từng quên cậu ấy."
"Cũng chính là lúc đó, anh mới biết không ngờ rằng mình lại đố kỵ với Hòa Bình."
"Hôm đó em ngủ hai tiếng đồng hồ, anh ngồi trong xem ôm em, em dựa
vào lòng anh ngủ, trong lòng anh nghĩ, tại sao lại là em? Em không thông minh, cũng không xinh đẹp, thậm chí còn hơi ngốc, tại sao anh lại yêu
em? Tại sao lại là em? Chẳng lẽ là vì em không coi trọng anh sao? Nhưng
anh ôm em, chính là không muốn em tỉnh dậy, bởi vì em hễ tỉnh dậy, anh
sẽ không thể không buông tay."
"Anh sống đã 33 năm, cũng đã từng thích người khác, ly ly hợp hợp,
cũng đã có lúc động lòng. Nhưng ngày hôm đó anh nghe tiếng đồng hồ tích
tắc tích tắc trên tay, trôi qua từng phút từng giây, trong lòng anh
nghĩ, mỗi giây qua đi, thời gian anh có thể ôm em như vậy sẽ lại bớt đi
một giây, khoảng thời gian anh ở bên cạnh em, lại bớt đi một giây. Anh
quyết định gọi em dậy, sau này sẽ không gặp em nữa."
"Cả đời này anh không hề biết cảm giác nhớ một người, nửa đêm tỉnh
dậy, đột nhiên nhớ em. Cho dù anh ở đâu, cho dùng là ở nơi nào, anh cũng nhớ đến em. Cuối cùng anh gọi điện cho em, vừa nghe thấy giọng nói em
anh lại yếu lòng, mỗi lần anh đều nghĩ, đây sẽ là lần cuối cùng, lần
cuối cùng anh gặp em, lần sau anh sẽ không gọi điện cho em nữa, anh phải quên em."
"Cuối cùng lại l