
giờ có phản ứng.
Cô ngoan ngoãn, tuân mệnh, nhưng sẽ không yêu.
Giống như người máy.
Phương Dạ Bạch biết, đây chính là quả báo của anh.
Tiểu Ngũ sống lại, nhưng không phải là Tiểu Ngũ trước kia nữa.
Sau khi tỉnh lại, cô không còn tình cảm với anh, không còn những hành
vi kì quái, không có dấu hiệu gì của một người phụ nữ đang yêu.
Trước kia, anh ra lệnh cho cô không được yêu anh, yêu cầu cô chôn chặt tình cảm của mình.
Hiện nay, anh rất hy vọng cô có thể yêu anh, cho dù chỉ là một chút thôi anh cũng cảm thấy vui rồi.
Nhưng cô sẽ không, bất kể anh có điều chỉnh như thế nào, dạy bảo cô như
thế nào, cô vẫn giống như đồ đầu gỗ, không biết lãng mạn, không hiểu
tình yêu.
Nhưng tình yêu của anh đối với cô lại càng ngày càng lớn, mỗi ngày lại
nhiều hơn. Tính yêu dường như đã không còn giới hạn ấy khiến chính anh
cũng cảm thấy bất ngờ. Bất ngờ đến nỗi không thể không tự hỏi rằng đây
là anh yêu cô sao? Hay đây tình cảm của cô đối với anh?
“Haiz…….”
Anh thở dài một hơi, vuốt ve ngực trái theo quán tính, lông mày khẽ nhăn lại.
Sau khi thay tim của Tiểu Ngũ, trái tim anh thường đau nhói như bị cái
gì đó thít chặt, thỉnh thoảng lại giống như bị kim đâm. Về sau anh mới
biết được, đó là nỗi đau của Tiểu Ngũ, là lúc cô ấy cố gắng chôn dấu,
che lấp, không dám cho anh biết tình cảm của mình.
Hóa ra trái tim quả thực có trí nhớ , trái tim của Tiểu Ngũ chứa đựng
tình cảm của cô dành cho anh. Bởi vậy, thứ cô cho anh không chỉ trái tim cô, mà còn có tình cảm của cô nữa.
Tình yêu của cô, trái tim của cô, tất cả đều đã chuyển sang thân thể anh.
Mà Tiểu Ngũ không có trái tim đang ở trước mặt anh lại chẳng còn gì cả.
Có khi, anh sẽ cảm thấy thật thương cảm, nhưng có khi anh cảm thấy mình nên thỏa mãn.
Ít nhất, hiện giờ Tiểu Ngũ đang ở bên cạnh anh, anh có thể cảm nhận được sự tồn tại của cô.
Thế này là đủ rồi.
“Dạ Bạch, dụng cụ thí nghiệm đã chuẩn bị xong, mức độ chính xác là 100%, có cần gọi Cao Lục tới kiểm tra gene không? Hay là gọi Nhậm Hiểu Niên
và Nam Cung Thần Võ?” Tiểu Ngũ rời mắt khỏi màn hình máy tính nhìn về
phía anh hỏi.
Sau khi sống lại Tiểu Ngũ nghe lệnh gọi tên anh, nhưng hai chữ “Dạ Bạch” thốt ra từ miệng cô lại rất lạnh lùng.
Anh lấy lại tinh thần, đi về phía cô. Một tay anh chống lên lưng ghế cô
ngồi, một tay đặt lên mặt bàn, dường như cố ý áp sát vào cô để nhìn số
liệu hiển thị trên màn hình.
Trên màn hình thật ra là tin nhắn của Nam Cung Thần Võ muốn anh “Báo đáp”.
“Tôi giúp anh bảo vệ Tiểu Ngũ, không phải anh nên đền ơn tôi sao?”
Khi anh biết được Tiểu Ngũ đang ở trong trạng thái chết giả, Nam Cung Thần Võ đã hỏi anh như vậy.
“Anh muốn gì?” Anh hỏi lại.
“Lớn lên.”
Nam Cung Thần Võ đáp.
Nói thật, yêu cầu này rất khó, nhưng dù sao anh cũng nhiều thời gian
nhàn rỗi. Thế nên anh thiết kế lại bộ máy của tiến sĩ Nhậm. Bởi vì phát
hiện mấu chốt chính là góc độ của “Kính lọc” nên anh đã sửa lại bộ phận
sai sót. Hơn nữa dựa theo lý luận nội tiết tố của Cao Lục, năm năm qua
anh không ngừng lấy động vật làm thí nghiệm, đến nay cũng đã có kết quả
bất ngờ.
“Ừ, xem ra Hiểu Niên và Thần Võ có khả năng lớn lên rồi….” Anh nhíu mày cười nói.
Năm năm này, dưới sự giúp đỡ của anh, Dịch Hành Vân mang theo Nhậm Hiểu
Niên trở về Đài Loan. Thân thể Hiểu Niên thật sự không ổn định, cứ cách
một năm sẽ lớn lên, thời gian duy trì là tầm một tháng. Về sau anh mới
biết được dị biến của cô khác anh và Thần Võ là do nội tiết tố của cô.
Căn cứ vào cách nói của Hiểu Niên, năm đó lúc ba người bị chiếu tia laser cũng là lúc cô ấy đang tới kỳ kinh nguyệt.
Đây là nhân tối khiến anh nhận ra nội tiết tố cũng là yếu tố quan trọng trong thí nghiệm.
Nhưng so với Cao Lục và Nam Cung Thần Võ, Hiểu Niên và Dịch Hành Vân vẫn được coi là may mắn.
Cao Lục và Nam Cung Thần Võ ẩn náu trên một hòn đảo nhỏ ở Thái Bình
Dương. Cao Lục đã sinh một đứa con trai, hiện tại đã sắp năm tuổi, nhưng thằng bé vẫn cho rằng Thần Võ là anh trai nó ……
Chuyện này khiến anh ta trở thành trò cười. Nam Cung Thần Võ vừa buồn
vừa giận, động một chút là nổi cáu với đứa con trai ngây thơ chưa hiểu
chuyện, làm hại Cao Lục có cảm giác như mình có hai đứa con trai thật.
Hiện giờ, dụng cụ thí nghiệm đã hoàn thiện. Hiểu Niên và Thần Võ sẽ nhanh chóng hồi phục bình thường, nhưng anh thì sao?
Năng lực tái sinh của anh là một loại dị biến khác, cuộc đời vô tận của anh rồi sẽ đi về đâu?
Đột nhiên, anh lại không muốn thông báo với bọn họ quá sớm.
So với dị biến bất thường dài đằng đẵng của anh, để cho bọn họ chờ thêm một chút, trong lòng anh mới cảm thấy công bằng.
“Em sẽ lâp tức liên hệ với bọn họ, sau đó sẽ sắp xếp thời gian thí nghiệm.” Tiểu Ngũ đột nhiên lấy di động ra.
Phương Dạ Bạch đè tay cô lại, trong mắt mang theo chút đùa dai: “Không vội, bọn họ hiện giờ cũng vẫn hạnh phúc.”
“Hạnh phúc là gì?” Tiểu Ngũ quay đầu hỏi anh, chóp mũi cô dường như sắp đụng vào bờ môi anh.
Anh rũ mắt nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc của cô, khẽ nói: “Được ở bên người mình yêu chính là hạnh phúc.”
Vẻ mặt cô vô cảm, mà rõ ràng cô cũng không h