XtGem Forum catalog
Hệ Liệt Thủ Tuế

Hệ Liệt Thủ Tuế

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323672

Bình chọn: 8.5.00/10/367 lượt.

inh, nhìn chằm chằm khuôn mặt

xinh đẹp của cô. Lúc này kích động trong lòng anh đang cuồn cuộn dâng

lên không thể kìm chế nổi. Sau đó lại sinh ra cảm giác tiếc nuối, tự

trách, không muốn, hoảng hốt, tất cả hòa vào nhau tạo thành một ngọn lửa vô danh làm anh hoàn toàn mất khống chế. Tay anh siết lại, điện cuồng

giận dữ đấm lên lồng thủy tinh.

“Không có sự cho phép của tôi, tại sao cô lại dám chết hả? Tỉnh lại.

Tỉnh lại ngay cho tôi. Tiểu Ngũ. Tôi không cho cô chết, có nghe không?

Tôi ra lệnh cho cô tỉnh lại. Quay trở lại. Quay lại bên cạnh tôi…” Tiếng gào thét của của anh vang vọng trong không khí lạnh như băng.

Tiểu Ngũ vẫn nằm im, lần đầu tiên cô không trả lời anh, lần đầu tiên cô cãi lại mệnh lệnh của anh.

“Em là đồ ngốc. Đứng lên. Mau đứng lên. Anh bảo em đứng lên. Không có

em, anh biết làm sao ây giờ. . .” Anh hét lên, cuối cùng cả người mềm

nhũn dựa vào hòm thủy tinh thở dốc.

Anh không khóc được, hóa ra khi đau đến vô tận thì nước mắt cũng cạn khô.

Nhưng dường trái tim trong lồng ngực anh lại bị ý chí của cô chi phối.

Nó chợt nóng lên, đau đớn trong nháy mắt đã biến mất, giống như cô đang

nhẹ nhàng an ủi anh, muốn anh đừng đau lòng, đừng khổ sở nữa.

Trái tim cô dường như đang muốn nói với anh rằng mặc dù cô đã không còn nữa, nhưng cô vĩnh viễn luôn ở bên anh.

Vì thế, anh cũng dần dần bình tĩnh lại, không la hét cũng không kích

động nữa, chỉ là vẫn còn mang theo một nỗi sầu não nhìn cô không chớp

mắt.

Khuôn mặt xinh đẹp của cô dưới lớp thủy tinh biến thành màu sắc lạnh lẽo như máy móc, làm cho anh có một loại ảo giác rằng cô đã thật sự biến

thành một người máy không có sinh mệnh.

Giờ phút này, anh mới giật mình nhận ra bản thân đáng giận biết nhường

nào. Anh cho rằng cô chỉ là một ‘Tác phẩm’, cho rằng cô không có cánh

tay, không có cảm giác thì sẽ không phải là con người nữa.

Nhưng, cô lại ấm áp hơn bất kỳ ai, anh luôn luôn ỷ lại vào sự ấm áp của cô.

Hiện giờ, sự ấm áp quen thuộc đã biến mất, anh rốt cục cũng hiểu, người

sinh ra trong nhà họ Phương như anh còn không giống con người bằng cô.

Anh quá lạnh lùng, quá thực tế, cũng quá vô tình.

Anh còn không bằng cô. . .

“Lạnh quá. Tiểu Bạch, anh muốn bị đông lạnh thành que kem sao? Cho dù

anh có khả năng tái sinh, nhưng chỉ cần bị đóng băng thì năng lực tái

sinh trong máu sẽ tiến vào trạng thái ngủ đông.” Nam Cung Thần Võ không

chịu được nhiệt độ thấp, không thể không lên tiếng nhắc nhở.

Phương Dạ Bạch đột nhiên run lên, xoay người nhìn anh ta.

“Có năng lực tái sinh, giải phẫu thật phiền phức. Lúc giải phẫu tim cho

anh cũng phải tiến hành trong môi trường có nhiệt độ thấp như thế này,

vậy tôi mới có đủ thời gian giúp anh phẫu thuật. Bằng không, tế bào máu

đáng sợ kia sẽ khiến vết thương lành lại rất nhanh.” Nam Cung Thần Võ

xoa xoa hai tay, khóe miệng cong lên thành nụ cười giả tạo.

“Máu…..Nhiệt độ thấp……Trạng thái ngủ đông……Phẫu thuật.” Anh nắm bắt được những từ khóa, thì thào lặp lại. Sự lo lắng trên khuôn mặt tuấn tú lúc

này chợt biến mất, ánh mắt sáng lên, sự hưng phấn ập tới.

Thay tim.

“Hừ. Anh rốt cuộc cũng tỉnh táo lại rồi sao? Tiểu Bạch.” Nam Cung Thần Võ chế nhạo.

Anh đã nghĩ thông suốt, Tiểu Ngũ nhận máu của anh, cho nên cũng đã biến

thành bất tử. Tuy mất đi tim, nhưng tế bào của cô vẫn còn sống. Cho nên

Thần Võ mới đặt thân thể của cô vào môi trường đông lạnh.

Giờ phút này, Tiểu Ngũ đang ở trong trạng thái chết giả.

“Nếu như nói, trên toàn thế giới người có thể cứu anh chỉ có Tiểu Ngũ,

vậy người duy nhất có thể cứu cô ấy sống lại cũng chỉ có anh thôi.” Nam

Cung Thần Võ hừ nhẹ, quay đầu rời đi.

Anh ngẩn ngơ, quay lại nhìn Tiểu Ngũ.

Đúng vậy, đúng vậy, chỉ có anh mới có thể làm cô sống lại, bởi vì chỉ có thiên tài máy móc là anh mới có thể làm ra một trái tim nhân tạo hoàn

toàn dung hợp được với cơ thể con người.

Cô cho anh trái tim, vậy anh sẽ trả lại cho cô một trái tim hoàn toàn mới.

Có lẽ cơ hội thành công chỉ là 50%, tế bào của cô có lẽ cũng sẽ bài

xích, nhưng chỉ cần có một tia hy vọng anh sẽ không buông bỏ.

“Chờ anh, Tiểu Ngũ, em hãy chờ anh, anh sẽ làm cho em một trái tim hoàn

mỹ nhất, em nhất định phải chờ anh……” Anh dán sát vào hòm thủy tinh,

thâm tình nói nhỏ.

Thình thịch! Thình thịch! Thình thịch!

Tiếng trái tim đập truyền ra từ trong lồng ngực anh, dường như Tiểu Ngũ đã đồng ý, cô cũng rất mong chờ tương lai sắp tới.

Không gian lạnh như băng, thời gian giống như đã ngừng trôi. Hai người,

một trái tim, cùng xây dựng tương lai hạnh phúc. Đối với họ mà nói, điều đó còn hơn cả trẻ mãi không già, hơn cả mạng sống, là thứ thực sự đáng

giá theo đuổi mãi mãi.

Thụy Sĩ, năm năm sau.

Anh luôn nhìn cô, ánh mắt anh luôn dõi theo cô, anh thích dáng vẻ đoan

trang của cô, động tác của cô, vẻ mặt của cô, còn có cảm xúc của cô.

Tuy rằng, dáng vẻ của cô, động tác của cô, vẻ mặt của cô và cảm xúc của cô nhiều năm qua chưa bao giờ thay đổi.

Bình tĩnh, lạnh lùng, không giận không vui, vô cảm.

Bất kể anh khiêu khích như thế nào, dụ dỗ như thế nào, đùa giỡn như thế nào, cô cũng chưa bao