
nh, nghĩ mãi không ra.
Chẳng lẽ giả thiết đảo ngược cũng không đúng?
Tiến sĩ Nhậm Thiệu Kiên rốt cuộc đã dùng lý luận gì để thiết kế ra bộ máy này?
Trong các bước, đã có chi tiết nhỏ nào bị bọn họ bỏ quên sao?
“Chuyện này nhất định có điểm nào đó khác với suy đoán của chúng ta.
Ngẫm lại, chúng ta đều biến thành người lớn sau khi bị cùng một loại ánh sáng trắng chiếu vào……” Nam Cung Thần Võ sau khi tỉnh táo lại bắt đầu
trầm ngâm suy nghĩ.
“Cho nên mới nói, dù là lớn lên hay nhỏ đi, đều phải do ánh sáng trắng tạo thành mới đúng……” Phương Dạ Bạch lẩm bẩm.
“Biết như vậy, Cao Đạc đã từng dùng phương pháp này làm cho cơ thể tôi không ngừng biến đổi.” Nam Cung Thần Võ nói.
“Nhưng dựa theo tình huống của anh, cùng là ánh sáng trắng nhưng vẫn
không thể nào khiến tế bào dị biến của cơ thể chúng ta khôi phục bình
thường và ổn định.” Phương Dạ Bạch chỉ ra điểm mấu chốt.
Nam Cung Thần Võ cau mày.
“Tiếp tục thí nghiệm xem, lần này vẫn lấy tia laser màu trắng nhưng thay đổi điện lực thử xem.” Cao Lục đề nghị.
Vì thế, bọn họ lại tốn thêm một tuần lễ, thử các loại cường độ dòng
điện. Nhưng dù bọn chuột bị thí nghiệm đã lớn lên nhưng hầu như đều chết bất đắc kỳ tử, không một con nào may mắn sống sót.
Kết quả này càng làm cho bọn họ sợ hãi hơn.
Phương Dạ Bạch trợn mắt nhìn toàn bộ đám chuột bạch đã chết, đưa ra một kết luận khiến người ta tuyệt vọng:
“Xem ra, sai sót trong thí nghiệm năm đó đã khiến cho ba chúng ta trở thành quái vật độc nhất vô nhị trên cõi đời này rồi.”
Nam Cung Thần Võ hiểu ý anh, ba người bọn họ là trường hợp đặc biệt, cho dù thay một vật thí nghiệm khác để nghiên cứu cũng không thể tạo ra tế
bào dị biến giống bọn họ.
Bởi vậy, tiếp tục lấy thêm động vật khác để thí nghiệm cũng vô ích, vấn
đề nằm trên người ba người bọn họ, phải tìm ra đáp án từ trên người bọn
họ.
“Vậy…… Chúng ta nên làm gì bây giờ?” Nhậm Hiểu Niên nhìn chằm chằm Phương Dạ Bạch.
“Tự thí nghiệm trên người chúng ta thôi!” Phương Dạ Bạch thở dài.
“Không được! Quá mạo hiểm! Lần trước Cao Đạc suýt nữa đã hại chết Thần Võ!” Cao Lục là người đầu tiên phản đối.
“Nhưng ít nhất Thần Võ quả thật đã biến thân.” Phương Dạ Bạch nói.
“Nhưng nhỡ xảy ra sai sót, có khả năng sẽ giống như Cao Đạc……” Cao Lục
vừa nghĩ đến Cao Đạc biến thành trẻ con cháy đen liền run lên.
“Có thể thử tiến hành thí nghiệm đồng thời cả hormone cùng dòng điện,
phương thức của Cao Đạc tuy rằng quá nóng vội, nhưng tôi tin chắc nó sẽ
có ích.” Nam Cung Thần Võ đột nhiên nói.
“Ừ, chỉ còn cách đó thôi.” Phương Dạ Bạch gật gật đầu.
“Vậy, ai sẽ bắt đầu trước?” Nam Cung Thần Võ nghiêm túc nhìn anh, lại nhìn Nhậm Hiểu Niên.
Ba người nhìn nhau, im lặng.
Cao Lục và Dịch Hành Vân lại bất an nhìn người mình yêu.
Chỉ có Tiểu Ngũ sắc mặt hờ hững, nhưng cô cũng nhìn chằm chằm vào Phương Dạ Bạch.
“Để tôi……” Nhậm Hiểu Niên mở miệng đầu tiên, nhưng đã bị Phương Dạ Bạch nhanh chóng ngắt lời.
“Để tôi!” Anh cướp lời.
“Tiểu Bạch……” Nhậm Hiểu Niên lo lắng cau mặt.
Phương Dạ Bạch nhìn cô cười dịu dàng, nửa đùa nửa thật nói: “Cô với Thần Võ đều đã lớn lên một lần, chỉ có tôi là luôn dừng ở bảy tuổi, không
công bằng.”
“Nhưng rất nguy hiểm……” Cô vội la lên.
“Bởi vì nguy hiểm, nên mới không thể để cô thử trước.” Anh nghiêm túc nói.
Nhậm Hiểu Niên nghẹn lời, kinh ngạc nhìn anh.
“Chúng ta dù sao cũng phải đánh cược một lần, Hiểu Niên. Nhưng ai biết
được? Nói không chừng lại thành công.” Trên khuôn mặt trắng nõn đáng yêu của anh có vẻ trưởng thành quá tuổi.
Đó là vẻ mặt của người đàn ông hai mươi bảy tuổi.
Vẻ mặt ấy của anh cô cũng chưa từng nhìn thấy.
“Anh đã muốn làm trước thì bắt đầu đi! Chúng ta đừng lãng phí thêm thời gian nữa.” Nam Cung Thần Võ nhìn anh chằm chằm.
Phương Dạ Bạch gật đầu, đang chuẩn bị đi vào phòng thí nghiệm kia, Tiểu Ngũ đột nhiên kéo anh lại.
Anh ngẩn người, quay đầu nhìn cô. “Sao vậy?”
Tiểu Ngũ dừng một giây, thẫn thờ nói: “Sẽ nguy hiểm.”
Phương Dạ Bạch nhướn mày, Tiểu Ngũ đang lo lắng cho anh sao?
Nhưng cô không nên có loại cảm xúc “lo lắng” này! Thời gian này cô thực sự rất kỳ lạ!
“Xác suất thành công chỉ có 40%.” Tiểu Ngũ tiếp tục nói.
Anh lại sửng sốt, hơi kinh ngạc vì Tiểu Ngũ đã tính ra được xác suất thành công.
Chẳng lẽ tự cô đã vượt qua được chỉ số IQ anh đặt ra cho cô? Não của cô có thể tự tiến hóa sao?
Anh lại yên lặng nhìn cô, khóe miệng hơi cong lên, nói với cô: “Nếu đã
như vậy, cô phải bảo vệ tôi thật tốt, đừng để thí nghiệm xảy ra lỗi.”
Cô nhận được mệnh lệnh, ngay sau đó liền buông anh ra, nói: “Vâng.”
Nam Cung Thần Võ nhíu mày nghe hai người bọn họ nói chuyện, không nhịn
được lạnh lùng châm biếm: “Nữ vệ sĩ nửa người máy này thì biết cái gì?
Anh thật sự cho rằng lỡ như thí nghiệm thất bại cô ta có thể cứu được
anh sao?”
“Tôi tin tưởng cô ấy.” Phương Dạ Bạch cười xán lạn.
Nam Cung Thần Võ trợn mắt, không nói thêm gì nữa, khởi động bộ máy,
chuẩn bị thêm một liều thuốc kích thích hormone hàm lượng cao.
Phương Dạ Bạch đi vào phòng thí nghiệm, nằm lên bàn. Nhậm Hiểu Niên u
buồn lo lắng đi theo vào, nói: “Tiể