
c hiếp không phải bọn họ, bọn họ nguyện ý “bao dung” Bàng Hà
một chút.
Ai bảo tiểu Hoàng Thượng thưởng cho Bàng Hà một công việc ở phiên thư phòng, ai dám không bao dung?
Phải biết rằng ở phiên thư phòng phần
lớn là khoa cử học sĩ, chuyên môn thay hoàng cung phiên dịch, văn tự các quốc gia không giống nhau, phiên thư phòng chuyên dịch các quốc gia dị
thư, lưu lại làm ghi chép trong cung, thậm chí có khi đặc phái viên tới
chơi, phiên thư phòng cũng cử người đi hỗ trợ giao tiếp, xem như là chức vị nửa vời.
Bàng Hà này…… có hay không có hắn cũng
như nhau, đều nói là tiểu Hoàng Thượng “thưởng”, đoàn người cũng không
hy vọng xa vời hắn có thể có thành tựu gì, coi như là cấp trên phái một
giam đầu đến giám thị bọn họ, lấy lòng hắn, tự nhiên không có tội gì.
“Vừa rồi các ngươi nói tới cái gì Cung
thân vương a?” Bàng Hà lấy một quả táo, dùng sức nhắm ngay chữ Phúc Thọ
trên đó, một ngụm cắn xuống.
Bộ dạng cà lơ phất phơ kia hoàn toàn phá hư mỹ mạo yêu tinh của hắn, làm đồng nghiệp không khỏi thầm than một tiếng đáng tiếc.
Dịch quan Chu Văn thở dài: “Tối hôm qua
xe ngựa của Cung thân vương không phải vào cung sao? Gần đây nghe nói
trong cung có chuyện ma quái, làm cho nội cung bất an, tối hôm qua khẳng định lại náo loạn, Cung thân vương vì vậy mới phải vào cung.” Hắn chính là cái người đã tan nát cõi lòng vì bị lừa kia.
“Chuyện ma quái? Là cái quỷ gì mà ngay
cả nhiếp chính vương cũng không thể quản, ta chưa từng nghe qua a!” Bàng Hà vẻ mặt kinh ngạc.
“Thái phi cũng không đề cập qua với ngươi sao?”
“Thái phi? Này cùng thái phi có quan hệ gì?”
“Nghe nói quỷ kia có liên quan đến hậu cung a!”
“Hậu cung?” Bàng Hà không hiểu ra sao.
Tiểu hoàng đế còn chưa có đại hôn, hậu cung đâu có ai, thái phi Thái Hậu các nàng đều chuyển qua Từ Thọ Cung dưỡng lão đi, quỷ cùng hậu cung có
quan hệ gì? Sư phụ cũng không đề cập qua với hắn a!
Hắn đang muốn hỏi tiếp, lão nhân đồng nghiệp lắc đầu nói:
“Chỉ sợ phát hiện quỷ kia là cung nữ đã
chết. Loại chuyện thần tiên ma quái này các ngươi cũng đừng nhắc lại,
cẩn thận ngày nào đó biến mất ở trong cung cũng không có ai nhặt xác
dùm, các ngươi vẫn là chuyên tâm văn dịch, đừng dính vào loại chuyện này đi.”
Mọi người nghe vậy, đều không lên tiếng.
Bàng Hà tất nhiên là hiểu được trong
cung nhiều quy củ, cũng không nói nhiều. Hắn từ bên người lão nhân lấy
ra một quyển sách, tùy tiện mở ra nhìn xem.
Vừa lật, liền ngẩn ra.
Chu Văn cười nhạo nói:
“Đó là văn tự Mạch Phượng quốc, Cần Chi xem hiểu không?”
Bàng Hà lập tức trừng hướng hắn, ánh mắt đầy đủ biểu đạt ý “Dám coi thường ta, bổn quốc cữu muốn giết ngươi” ác độc hào quang.
Chu Văn vội vàng giải thích nói:
“Ta là nói, ta là nói, văn tự xem không
hiểu lắm cũng không sao, nhìn hình biết là tốt rồi, nhìn hình biết là
tốt rồi! Bộ sách này là tìm đã lâu mới tìm được, nghe nói là tiểu thuyết lưu truyền trong hoàng tộc trước khi Mạch Phượng quốc diệt vong.”
Bàng Hà liên tục lật vài trang, cách vài tờ đều có tranh trắng đen minh hoạ, nói thực ra, xem qua tranh minh hoạ liền rất dễ dàng nhìn ra đây là tiểu thuyết gì.
Dịch thứ này làm cái gì?
Mặt hắn đầy dấu chấm hỏi, Chu Văn lại nói:
“Cần Chi trước kia không chú ý.” Không
có can đảm nói Bàng Hà chơi bời lêu lổng. “Những sách này sau khi dịch
xong đều phải đứa đến chỗ của Hoàng Thượng, thân vương”
Bàng Hà trừng mắt. “Đưa cho bọn hắn làm cái gì?”
“Để bọn họ đọc a!” Chu Văn đương nhiên
nói: “Trước giờ đều là như vậy. Những văn tự này sau khi dịch, đều cho
lưu lại trong cung làm ghi chép, truyền lưu ở hoàng tộc một thời gian,
chờ sau khi Hoàng Thượng phê chuẩn, liền có thể lưu tới dân gian. Ngươi
đừng xem đây là dâm sắc tiểu thuyết, kỳ thật, nhân sinh bên trong cũngc ó thể so với sách ở Thiên triều. Lí đại nhân, chúng ta đã dịch xong quyển thứ nhất, đưa đến chỗ nhiếp chính vương cùng Cung thân vương, đúng
không?”
“Đúng vậy.” Lão nhân kia gật đầu. “Ở thời của lão phu, có thể dịch hoàn tất bảy quyển này, lão phu đã cho là đủ.”
Bảy quyển? Khó trách mấy tháng nay đều
nhìn thấy lão nhân này vùi đầu văn dịch. Lão dịch một quyển đã mất đến
một, hai năm, mà lão nhân này cùng cha hắn* thân mình giống nhau, còn có thể sống bao nhiêu năm?
* Ý nói cha Bàng Hà.
Ở trong thư phòng, rành văn tự dị quốc
nhất là mấy lão nhân, những người khác, biết bởi vì trong nhà thường
kinh thương chạy các nơi, mới có thể hiểu một ít ngôn ngữ của dị quốc,
nhưng muốn nói đến văn tự viết, tốt nhất vẫn là tìm lão nhân có hai, ba
mươi năm kinh nghiệm.
Bàng Hà trong tay cầm nguyên văn thư, tiến lên liếc mắt nhìn một chút văn tự đã được lão nhân dịch.
“Ân…… Lí đại nhân dịch thật sự là hàm
súc cực kỳ.” Hố hố ba ba, một chút thú vị cũng không có, quả nhiên là
lão nhân, thật bảo thủ.
Lí đại nhân đầu cũng không ngẩng lên, hừ thanh nói:
“Ngôn ngữ Mạch Phượng cùng Thiên triều
tương thông, văn tự tắc phủ, cuối cùng luôn phải chỉnh sửa, quá trình
chỉnh sửa tiểu quốc cữu làm sao có thể biết được?”
Bàng Hà bĩu môi, thẳng nhìn đến nguyên
văn hình ảnh sống động trong sách. Cung thân vươ