
có bàn tay mạnh mẽ che lại miệng nàng.
“……” Sư phụ có thể hôn, nàng lại không thể?
“…… Đem chân buông ra.” Hắn khàn khàn nói.
Sư phụ ngươi buông tay ra trước!
“…… Ngươi khóc cái gì?” Bàn tay
che miệng nàng chậm rãi buông, lau đi nước mắt trên má, cổ, xương quai
xanh, thậm chí là trước ngực.
Nguyên lai, vừa rồi sư phụ là đuổi theo nước mắt của nàng mà hôn a……
“Ta nghĩ…… thế sự luôn không
bằng ý người……” Cảm thấy sư phụ nhẹ nhàng vỗ chân dài của nàng, vẫn là
cách quần lụa mỏng chạm đến, nàng không tình nguyện từ hắn trên lưng
nhảy xuống. (ra là nãy h bạn BH dính trên ng ngta =.=”, làm hỏng hết cả
tưởng tượng đẹp đẽ của bạn)
“Chỗ nào không hài lòng?”
“Ví dụ…… có chuyện vợ chồng chi thực* cũng không sai……”
(vợ chồng chi thực: có lẽ k cần giải thích gì nhiều, là chuyện abcxyz á)
Cái trán của nàng đột nhiên bị
bắn một chút, nàng đau đến kêu một tiếng, mắt rốt cục có thể thấy ánh
sáng, lại đau đến làm nàng chớp mạnh.
Bàn tay hắn chạm vào cằm nàng,
đầu ngón tay gạt đi nước mắt còn lưu lại trên khóe mắt. “Ngươi rơi lệ
thành như vậy, ta còn nghĩ ngươi là không tình nguyện.” Ngữ khí, có điểm sủng, có điểm chuyển hướng tâm tư của nàng.
Nàng nhìn thần sắc bình tĩnh của hắn, tuyệt không giống nam nhân đang trầm trong ý loạn tình mê, còn
đánh chân của nàng đâu, nàng bĩu môi.
“Không có cá, có tôm cũng được.” Nàng thấp giọng lẩm bẩm, nhẹ nhàng vuốt miệng. “Sư phụ, ngươi hôn thực
mạnh, ta đoán là chúng ta không nhìn, ngươi mới phóng túng như vậy…… Nếu không, rõ rang không làm được đi? Cũng coi như không tiếc nuối.”
Hắn nhìn nàng.
Nàng mân miệng, tạm dừng trong chốc lát, nói:
“Đối, ta thiếu chút nữa đã quên, Hoàng Thượng còn ngủ bên trong đâu. Sư phụ cũng không thể quá bất cẩn.”
“Cần Chi.” Hắn mở miệng.
“Có đồ nhi.”
“May mắn ngươi không phải cung nữ.”
Nàng nhướng mày, vẻ mặt không hiểu.
“Về sau đừng mặc như vậy.”
Nàng chần chờ một chút. Sư phụ
này là đang ca ngợi nàng? Nghe qua vẫn là không có cảm xúc gì a, nàng ưa một câu “Tiểu yêu tinh của ta” vừa rồi, khi sư phụ nói câu đó, đem nàng ôm cực nhanh, giống như muốn dung nhập nàng vào trong cơ thể hắn.
Nếu có thể dung nhập vào cơ thể hắn cũng tốt, ít nhất, không có cách nào tách ra.
Trưởng Tôn Lệ nhấc tay muốn kéo
nàng nhập lòng, ánh mắt lại nhìn đến bóng dáng nhỏ màu vàng ở sau điện,
cuối cùng, hắn buông tha cho đụng chạm này, mặc chon ha đầu kia khiêu
chiến…… Rốt cuộc là từ chỗ nào học được? Luôn dùng cặp chân dài rắn chắc kia câu dẫn người. Hắn nếu định lực không tốt, liền thiếu chút nữa bị
nha đầu kia câu đi.
Hứa cấp lão thái giám? Đến giờ hắn mỗi lần nghĩ đến, nội tâm lại là một trận tức giận.
Hắn còn đoán không được lão thái giám kia là ai sao? Lão thái giám hầu hạ Thái Hậu nhiều năm, là thái
giám đã thành tinh trong cung, thủ đoạn ngược đãi người, hắn thuở nhỏ ở
trong cung đã thấy nhiều, như thế nào không biết kết cục của Bàng Hà nếu rới vào tay lão thái giám kia chứ?
Đêm nay, lão thái giám kia không chỉ muốn xác định thân phận Bàng Hà đi? Là ai cho hắn gan chó, dám tổn
hại Bàng Hà có Cung thân vương chống lưng? Sau lưng lão thái giám đều có Thái Hậu chịu trách nhiệm, sau Thái Hậu lại là tiên đế đã chết nhiều
năm kia, hoàn toàn hủy diệt một chút tình cảm huynh đệ cuối cuungf của
hắn đối với tiên hoàng.
Trưởng Tôn Lệ rốt cục vươn tay,
nhẹ nhàng kéo lại vải bị xé rách trước ngực Bàng Hà, may mà còn có thể
che lấp. Nào biết, Bàng Hà lui về phía sau từng bước, lại đem cánh tay
thật dài của nàng giấu ở phía sau.
“Sư phụ…… Khụ, ngươi nghĩ muốn sờ cũng không phải không thể, cái kia…… ta nghĩ cho ngươi chuẩn bị tâm lý trước, thực bình tĩnh.”
Bàn tay kia, dừng lại.
Bàng Hà thở dài một hơi, có một
chút tiếc nuối. Sớm biết, đã không nói, nàng hoàn toàn không nghe thấy
trong điện có một tiếng cười nhẹ nhợt nhạt phát ra.
Nhưng Trưởng Tôn Lệ nghe thấy được.
Hắn thu hồi tay, nói:
“Là ai nói thở dài một hơi giảm
thọ mười năm? Ngươi lại thở dài nữa, là muốn tốn vài năm đi bồi tiểu tử
béo của chúng ta*?” (k hiểu TT^TT)
Mắt phượng vốn hơi nheo lại,
chậm rãi mở lớn, thẳng tắp nhìn vào đôi mắt ổn ấm* của hắn. Chu môi,
muốn nói cái gì đó, nhưng cuối cùng, nàng nuốt vào lời nói chần chờ cùng không xác định, nhẹ nhàng nói: (chắc là trầm ổn + ấm áp)
“Ta từ nhỏ đến lớn…… còn chưa có cơ hội nhìn thấy biển đâu……”
“Vậy ngươi cần phải chuẩn bị tâm lý, hơn nửa đời sau của ngươi là ở trên biển.”
Mắt phượng ngập nước, mở lớn đến cực hạn, trông rất đẹp mắt. Nàng thật cẩn thận khép miệng, thấp giọng nói:
“Về sau không bao giờ thở dài nữa.”
Tiểu Hoàng đế trong điện lại thầm thở dài.
“Ai?” Trưởng Tôn Lệ đột nhiên quay đầu hô.
Đồng thời, Bàng Hà cũng phát
hiện giống như có thanh âm của người giẫm lên càng cây gãy. Nàng nâng
quần lụa mỏng lên, bay nhanh đuổi theo, nhưng Trưởng Tôn Lệ thủy chung
là nhanh hơn màng một bước.
Hai người chạy vội tới bên tường, nhìn xung quanh, không có dấu vết của ai.
Chẳng lẽ thật sự là quỷ? Hay là
Thái Hậu thực đến giả thần giả quỷ? Trong khi Bàng Hà đang suy nghĩ, ánh mắt dừng ở góc tường. Nàng khẽ