Old school Swatch Watches
Hảo Một Ngài Quốc Cữu Gia

Hảo Một Ngài Quốc Cữu Gia

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323000

Bình chọn: 8.5.00/10/300 lượt.

đây đam mê bảy

quyển tiểu thuyết của Mạch Phượng quốc, mỗi ngày đều đọc đến bất diệc

nhạc hồ, còn có thể cố ý theo đọc cho hắn nghe, làm sao nhớ rõ đi bồi

thái phi?

“Là thái phi triệu kiến?” Trưởng Tôn Lệ chợt hỏi.

“Nô tài nghe nói, đúng vậy.” Thái giám

kính cẩn đáp. Thái giám này là người bên cạnh hoàng thượng, hiểu được

địa vị của Bàng quốc cữu trong lòng tiểu Hoàng đế, chần chờ trong chốc

lát, lại nói: “Nô tài khi trở về cũng nghe cung nữ nói, Thái Hậu được

cống phẩm của tiểu quốc, nhớ tới Bàng quốc cữu, triệu riêng hắn đi qua.”

“Thái Hậu muốn triệu kiến? Gần đây có

cống phẩm của tiểu quốc?” Tiểu hoàng đế kinh ngạc nói, trực giác nhìn về phía Trưởng Tôn Lệ, người sau mặt mày nhíu lại, buông tấu chương.

“Hoàng thúc người……”

Trưởng Tôn Lệ vẫy tay nói:

“Hoàng Thượng xem tấu chương đi, bổn vương cáo lui trước.”

Tiểu hoàng đế vội vàng đứng dậy, nói:

“Trẫm đi cùng ngươi. Trước đây khi vài

lần thỉnh an, Thái Hậu đối quốc cữu có chút oán hận, hơn phân nửa là

chuyện quốc cữu ở dân gian gây phiền toái, đến tai Thái Hậu đi. Hoặc là, Thái Hậu luôn không vui khi trẫm cùng người ngoài thân cận, cho nên……”

Trưởng Tôn Lệ liếc nhìn hắn một cái, nói:

“Vậy cùng đi thôi.” Nói xong, vén áo bước đi.

“Thái phi a, tỷ thật sự cảm thấy ngày như vậy được không?” Bàng Hà ngồi trên cầu thang, vừa lột vải vừa hỏi.

Vẫn là vải trong cung tốt nhất. Trong

cung có vụn băng, vải ướp lạnh đặc biệt ngon miệng, tối nay mang hết về

phủ từ từ hưởng dụng.

“Ngày như vậy tốt lắm a.” Nữ tử tú lệ ngồi trên giường, hé miệng cười nói.

Bàng Hà quay đầu nhìn nàng, lộ ra răng nanh lòe lòe tỏa sáng. “Phải cười như vậy, mới vui vẻ.”

Bàng thái phi che miệng cười: “Hà đệ như thế nào vẫn là bộ dạng ông cụ non vậy?”

“Ta cả đời cũng không đổi được tính.”

Bàng Hà ngẫm lại, đoạt lấy đĩa sứ cung nữ đang cầm, trước mặt cung nữ,

dám chen chúc ngồi lên giường nhỏ bên người Bàng phi.

Hắn hai chân để lên bàn, lấy một khối băng vụn đến ngậm vào miêng, thuận tiện đưa một khối đến Bàng phi:

“Thái phi, ăn hay không?”

Bàng thái phi lắc đầu ôn cười.

“Tỷ ở trong cung, thực sự không tịch

mịch?” Bàng Hà có chút không tin. “Nếu là ta, ta nhất định không chịu

được cuộc sống như vậy.” Dừng một chút, lại lẩm bẩm nói: “Đừng nói chịu

không được, nếu bảo ta tiến cung, ta nhất định đã cùng lão Hoàng Thượng

kia đấu đên một mất một còn .”

Bàng thái phi nghe vậy, nhìn nhìn cung nữ bên cạnh, vẫy tay để các nàng đứng xa chút.

Nàng ôn nhu nói:

“Hà đệ nay đã trưởng thành, nên thành

thục chút. Đệ không thể vì Bàng phủ khai chi tán diệp, nhưng Bàng phủ

trước mắt vẫn là dựa vào đệ mà sống, tỷ tỷ tuy là thái phi, nhưng nếu tự nhiên có một ngày đệ xảy ra chuyện, tỷ tỷ cũng không có cách nào cứu

đệ.”

Bàng Hà dung sức bỏ quả vải vào miệng, phùng má*, trầm mặc thật lâu sau, mới thấp giọng nói:

(Chỗ này ta k biết edit như thế nào a,

đại khái là bạn BH ngậm trái vải trong miệng nhưng ở bên ngoài hàm răng, làm cho cái miệng nó phùng ra, giống hồi nhỏ mấy bạn hay ăn í. Hồi nhỏ

bạn độn 2 bên luôn ='>'> )

“Có một số việc ta thấy thì nhất định

phải đi làm, ta cũng không cảm thấy áy náy. Chuyện duy nhất ta áy náy,

cũng chỉ có thái phi cùng cái kia…… Cái kia…… người ta hại chết.”

Bàng thái phi lơ đễnh nói:

“Ta không phải đã nói với đệ nhiều lần

rồi sao, việc tiến cung này, là ta cam tâm tình nguyện, đệ không thể lấy suy nghĩ của đệ để quyết định chuyện tỷ tỷ tình nguyện hay không; Còn

nữa, Cung thân vương cũng đã nói qua với đệ, năm đó tên ta có trên danh

sách tuẫn táng, khi hắn cứu ta, cũng không có bổ sung thêm phi tần lên

thay, đệ áy náy cái gì?”

Bàng Hà nói nhỏ nói:

“Tuẫn táng được xem như là việc vui đối

với phi tần Thiên triều, tỷ tỷ dời xuống, tất nhiên sẽ có người thay thế đi lên. Tỷ cùng sư phụ sợ ta áy náy, trong lòng ta là hiểu được. Hừ,

lão sắc lang kia, rõ ràng tuổi lớn, còn muốn thú nhiều người như vậy,

ngay cả khi đi rồi cũng là lòng tham không đáy muốn dẫn người theo hầu

hạ hắn……” Một tiếng trống vang lên, cái ót của hắn nhẹ nhàng bị vỗ một

chưởng.

Đáng giận, chiêu này tám phần là học

theo sư phụ, ngay cả lão cha đã từ thế trước đây cũng hay tặng hắn một

chưởng như vậy, cái ót của hắn rất đẹp có phải hay không? Bàng Hà chơi

xỏ dựa vào trong lòng Bàng thái phi.

Trên người nữ tử thường hay có hương

thơm, hương trên người Bàng thái phi rất giống mẫu thân, cùng hương trên người hắn hoàn toàn bất đồng. Rất dễ chịu, cũng cảm giác rất an toàn.

Cung nữ bên cạnh trừng to mắt, Bàng Hà quăng đên cho nàng một cái liếc ắt, cung nữ lập tức mặt đỏ cúi đầu.

Bàng thái phi không ngăn cản động tác

làm nũng của hắn. Lúc trước Bàng Hà cùng nàng không thân, sau nàng mở

miệng chủ động vào cung, biểu tình khiếp sợ của Bàng Hà nàng vĩnh viễn

không quên, từ đó về sau, Bàng Hà đối nàng cực thân thiết, thậm chí

thường xuyên giống như đứa nhỏ bình thường làm nũng, nàng rốt cuộc cũng

hiểu được, Bàng Hà là loại người “Ngươi chủ động đối tốt với hắn, hắn

liền ghi tạc trong lòng không quên” .

“Hôm nay đệ sao lại rảnh rỗi đến xem tỷ tỷ?” Bàng thái phi