
đến giờ mới nhớ đến vấn đề này.
Bàng Hà sửng sốt, nói: “Không phải tỷ tỷ triệu kiến ta sao?”
“Không có a……”
“Thái Hậu giá lâm!”
“Di?” Bàng Hà bị Bàng thái phi đẩy nhẹ
một cái, lập tức hoàn hồn, vội vàng bước xuống một bước. Hắn không dám
ngẩng đầu, vội vàng quỳ xuống đất, nói: “Thái Hậu vạn an.”
Mạc danh kỳ diệu! Tỉ đệ tự tình, Thái Hậu này tới làm gì?
“Đứng lên đi.”
Thanh âm thực tôn quý, Bàng Hà không có
ngẩng đầu. Thiên triều tổ tông quy củ nhiều lắm, những phi tử đã dưỡng
lão này thường là cùng Hoàng Thượng hơn kém nhau ba mươi tuổi trở xuống, khi Hoàng Thượng cùng các nàng gặp mặt, luôn có mành cách xa nhau, để
ngừa “Loạn luân”. Theo thời gian, bọn họ những quan viên này tự nhiên
cũng không dám ngẩng đầu nhìn lên, huống chi, Thái Hậu mới hơn ba mươi,
chỉ lớn hơn Cung thân vương mấy tuổi, tuyệt không già…… Khụ, đương
nhiên, nhiếp chính vương đã có thể hiện lên phượng giường, tuyệt đối có
thể ngẩng đầu nhìn lên Thái Hậu, nhưng ý nghĩ này, hắn tự mình hiểu lấy, tuyệt sẽ không ở trước mặt đương sự nói ra miệng.
“Thực khéo làm sao, đã lâu không thấy
tiểu quốc cữu. Ai gia nhớ lần cuối cùng nhìn thấy tiểu quốc cữu, ngươi
mới mười bảy, mười tám tuổi đâu, ngươi lúc còn nhỏ là nhiều bệnh, đúng
không?”
“Vâng……” Bàng Hà không nhớ rõ lần cuối
cùng nhìn thấy Thái Hậu là như thế nào. Hắn đối với những chuyện của
người ngoài luôn xem nhẹ, nói: “Nhờ phúc Thái Hậu, Bàng Hà nay thân thể
cường tráng.” Cùng trâu bò giống nhau!
Nữ nhân trên tháp thượng (tháp: giường)
mỉm cười, đồ trang sức nhưng lại không có tiếng vang. Bàng Hà rất muốn
ngẩng đầu nhìn xem người nọ là đang cười thật sự hay chỉ là giả bộ cười, nhưng…… Quên đi. Nhịn ham muốn nhất thời, giữ mạng được cả đời, có lời!
“Ai gia nhớ rõ khi đó ngươi sắc mặt mặc
dù trắng bệch, nhưng lại đẹp đến có thể so với yêu tinh trong hoa, ai
gia còn nhớ rõ cùng thái phi nói qua, nếu không phải Bàng Hà ở kinh sư
nổi danh, ai gia thật là nghĩ đến ngươi là từ chỗ thần tiên nào đến……”
Bàng Hà thầm hừ nhẹ một tiếng. Nói
chuyện thì nói đi, vòng vèo làm cái gì? Cũng chỉ có nhiếp chính vương
chịu cách nói chuyện như vậy của nàng đi!
“Ai gia càng nhớ rõ, lúc trước tiên đế chính là thấy tướng mạo tiểu quốc cữu, mới muốn thái phi vào cung, đúng không?”
“Những chuyện cũ này, không nghĩ tới
Thái Hậu còn nhớ rõ.” Bàng thái phi cười nói: “Bàng Hà, đệ đi về trước
đi, ta có chuyện muốn cùng Thái Hậu tán gẫu.”
Bàng Hà vừa muốn nói đồng ý, nào biết Thái Hậu lại nói:
“Đợi chút, ai gia có chuyện cùng Bàng Hà nói.”
Bàng Hà sửng sốt.
“Có chuyện, muốn mời tiểu quốc cữu giúp một việc, nhưng trước đó, ngươi ngẩng đầu để ai gia nhìn xem.”
“Thần không dám.”
“Có cái gì không dám?” Thái Hậu đạm
thanh nói: “Ai gia muốn ngươi ngẩng đầu liền ngẩng đầu đi, chẳng lẽ còn
muốn ai gia cầu ngươi không được? Vốn nghe thấy tiểu quốc cữu ở kinh sư
vẫn là tính tình thẳng thắng mà, như thế nào vừa đến trong cung lại
thành rùa đen rút đầu?”
Bàng Hà mắt phượng nhướng lên, ăn nói khép nép nói:
“Ý chỉ Thái Hậu, thần không dám không
theo.” Nói xong, âm thầm mắng mười tám đời tổ tông nhà nàng, ngẩng đầu
nhìn thẳng Thái Hậu cao cao tại thượng.
Con mẹ nó, mặc hoa lệ như vậy, trên đầu
cắm nhiều thoa cài tóc như vậy, cổ lại vẫn rất được, khó lường a khó
lường, chúc ngươi tám năm mười năm sau cổ vẫn còn thẳng như vậy. Bàng Hà nội tâm tiếp tục oán thầm.
“Hà đệ, nhìn xuống.” Bàng thái phi trách mắng.
Bàng Hà thầm hừ một tiếng, đem ánh mắt hạ xuống.
“…… Đẹp quá thiên hạ a……” Thái Hậu thanh âm ý tứ hàm xúc sâu xa: “Hơn nữa cặp mắt phượng này sáng rọi mê người,
nếu là nữ tử, không biết sẽ làm bao nhiêu nam tử mê luyến?”
Sẽ không a, sư phụ hắn sẽ không a, Bàng
Hà hừ thanh nghĩ. Chẳng những không mê luyến, hơn nữa từ nhỏ đến lớn chỉ thân* qua hắn hai lần, làm hắn cảm thấy thực chán nản.
(* đại loại là ~ hành động thân thiết như: ôm, hôn, blah blah…)
Bàng thái phi bất động thanh sắc cười nói:
“Không dối gạt Thái Hậu, Bàng Hà mạo sắc tuy là hơi nữ tính, nhưng là không hề thiếu cô nương bị mê hoặc đâu.”
“Nga? Vậy sao đến naycòn chưa có hôn phối?”
Bàng thái phi cười nói: “Tự nhiên là không có lọt mắt người nào.”
“Tiêu chuẩn cao quá, cũng không phải
chuyện tốt. Tiểu quốc cữu có thể trước nạp thiếp thất, nếu không, một
nam tử có thể nào chịu được qua nhiều ngày chứ?”
Bàng Hà nghe vậy, thiếu chút nữa muốn
ngoáy lỗ tai. Này cũng là những lời Thái Hậu sẽ nói sao? Đừng bởi vì
nhiếp chính vương chịu không được, liền nghĩ mọi người đều như vậy……
Bàng Hà nhớ tới mấy ngày gần đây xem dâm sắc tiểu thuyết Mạch Phượng
quốc, lại nghĩ đến sắc tưởng của tiên đế, lại không cẩn thận nghĩ đến sư phụ…… Sư phụ kỳ thật vụng trộm giấu vài nữ nhân đi?
Bàng thái phi không nhanh không chậm nói:
“Tiểu tử Bàng Hà này tính tình phá hư, cũng có cổ quái, chỉ thích ai đối tốt với hắn, những người khác hắn đều chướng mắt.”
Bàng Hà mạnh ngẩng đầu, nhìn phía Bàng thái phi ở trên, phượng mâu lòe lòe sáng lên, lộ rõ ý tứ thân cận.
Ngay cả Bàng thái phi cũng chịu không được ánh mắt thân thiết như vậy,