
p cha mẹ ở Sở trạch!
"Anh dẫn tôi đến đây
làm gì?" Thân thể cô khẽ run rẩy, ngăn cách bởi lan can, giống như quay
về năm năm trước, cô theo Sở Ngự Tây xuống xe, trong lòng lo lắng không
yên, mang theo hộp quà biếu, bất ngờ trông thấy bóng người cách bởi lan
can trên bãi cỏ, cô suýt nữa cho là mình nhìn lầm, người trong tấm ảnh
kia rõ ràng lại xuất hiện trước mắt cô, năm tháng dường như không để lại dấu vết gì trên khuôn mặt bà, vẫn xinh đẹp tao nhã như cũ, dù chỉ là
một động tác cắt tỉa nhánh hoa, cũng giống như một phong cảnh đẹp đẽ.
cô quay đầu đi, không dám tin nhìn người đàn ông bên cạnh, anh không phải
là Sở Ngự Tây! Lúc này cũng không phải năm năm trước, nhưng cảnh tượng
lại giống nhau như vậy, cô quanh đi quẩn lại vậy mà không tránh khỏi số
phận sắp đặt, lại một lần mang cô đến nơi này.
"Tại sao anh không nói tôi biết, là anh đến đây!"
Nhiễm Đông Khải dựa vào cửa xe, con ngươi u ám, anh chống lại với ánh mắt đen như nước của Thương Đồng. nhàn nhạt mở miệng: "Đây là Sở gia, em đã
từng đến sao?"
Đầu Thương Đồng khẽ run, cô chỉ cảm thấy phía trước giống như là rừng gươm biển lửa, cô không muốn đối mặt với tất cả.
"thật xin lỗi, tôi không thể giúp anh việc này, tôi..." không đợi Thương Đồng nói xong, Nhiễm Đông Khải đã giữ tay cô lại, kéo cô đến bên cạnh.
Anh đột ngột như vậy, làm cho cô hơi hoảng sợ, quay đầu lại nhìn anh, phát hiện vẻ mặt anh rất lạ.
"Thương Đồng, hiện tại trốn đã không kịp nữa rồi." Nhiễm Đông Khải kề sát vào cô, thấp giọng nói: "Sở Ngự Tây đang nhìn."
Thân thể Thương Đồng cứng ngắc, cánh tay của anh khoác trên lưng cô, mang cô ôm vào trong ngực, nghe thấy anh ở bên tai cô nói: "thật xin lỗi, đã
kéo em xuống vũng nước đục này, tôi nói rồi có một số việc trốn tránh
cũng không thoát khỏi, lần này chúng ta cùng nhau đối mặt."
Đối
mặt như thế nào? Thương Đồng chỉ cảm thấy đi về phía trước một bước,
chính là vực thẳm không đáy, phía sau, cũng đã bị rút đi tấm ván cuối
cùng, tiến thoái lưỡng nan, bây giờ cô chỉ có thể kiên trì.
"Đến
rồi?" một giọng lạnh như băng từ phía sau bọn họ vang lên, Thương Đồng
theo bản năng quay đầu lại, nhìn thấy Sở Ngự Tây đã đi đến trước mặt, mà trong vòng tay của anh, chính là Mạc Thanh Uyển lịch sự nho nhã.
Nhiễm Đông Khải thuận tiện ôm lấy vai Thương Đồng, kéo vào trong ngực, khóe môi mang theo nụ cười: "Ừ, chúng tôi đã đến."
Đôi mắt Sở Ngự Tây dừng lại trên vai Thương Đồng, khuôn mặt anh lạnh lẽo,
trở lại trên người Nhiễm Đông Khải, anh cười nhẹ: "Nhiễm Đông Khải, đừng hối hận về sự lựa chọn của anh."
Nhiễm Đông Khải cũng nhẹ nhàng gật đầu, mỉm cười nói: "Tôi vẫn luôn sáng suốt." Chương 67: Gặp nhau không nhận ra
Hai người các anh đứng ở nơi đó, đã đủ để hấp dẫn ánh mắt cũng mọi người, mà sau lưng hai người còn có hai người phụ nữ.
"Vậy là tốt rồi." Sở Ngự Tây đã chuyển sự chú ý sang người phụ nữ bên cạnh: "Thanh Uyển, chúng ta đi thôi."
"Được." Giọng Mạc Thanh Uyển nhẹ nhàng.
"Trời lạnh, em nên mặc nhiều chút." Giọng Sở Ngự Tây thật dịu dàng.
"Em không sao."
Giọng của Mạc Thanh Uyển truyền đến bên tai Thương Đồng, cô thấy bọn họ nhìn nhau cười, cùng nhau đi về phía cổng sắt chạm hoa văn, tình cảnh này giống như vừa mới trình diễn mấy ngày trước, khi đó cô đến khách sạn tìm anh, anh cũng coi thường sự tồn tại của cô như thế.
Cuối cùng bọn họ cũng trở thành người xa lạ.
không biết anh có nhớ đến năm năm trước hay không, cô tại cánh cổng phía trước lâm trận bỏ chạy. Thời gian thật là vô tình, nháy mắt đã qua năm năm.
"Đồng Đồng, chúng ta cũng vào thôi." Nhiễm Đông Khải vỗ vai cô, có một loại cảm giác giống như cùng với cô xông pha khói lửa.
đã đến nước này, cô chỉ có thể kiên trì, hít sâu một hơi, cánh tay dắt vào trong khuỷu tay của anh, chậm rãi đi về phía cánh cổng kia.
Nghe được âm thanh náo nhiệt từ bên trong biệt thự truyền ra, bước lên bậc thềm màu trắng, cô nghe thấy một giọng ngọt ngào: "Anh, anh đã trở về!"
cô ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy một bóng dáng màu hồng nhạt từ trong đám người ngồi ở phòng khách lóe ra, phấn khởi chạy đến trước mặt Sở Ngự Tây, nhưng khi nhìn thấy cô và Nhiễm Đông Khải, thì đột nhiên dừng bước.
Lòng Thương Đồng không khỏi đau xót, cô không dám tin nhìn Nhiễm Đông Khải, tại sao cô lại quên đi vấn đề này, đối tượng anh muốn hủy hôn cuối cùng là có quan hệ gì với Sở Ngự Tây?
Hoá ra cô ấy là em gái của Sở Ngự Tây!
Nhiễm Đông Khải thu vào sự chất vấn và tố cáo trong ánh mắt của Thương Đồng, anh nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay cô muốn rút ra khỏi khuỷu tay anh, ôn nhu nói: "Cùng tôi đi chào hỏi bác Sở, nói xong tôi sẽ đi ngay."
Thương Đồng máy mọc bị anh kéo đi, chưa đi được hai bước, Sở Vân Hề đã ra cản đường của bọn họ.
"Anh Đông Khải, chúng ta có thể ra phía trước nói chuyện được không?"
Giọng Sở Vân Hề có chút run rẩy, đôi mắt bình tĩnh nhìn Nhiễm Đông Khải, cô lại chuyển sang Thương Đồng, thấp giọng nói: "Vị tiểu thư này, có thể chứ?"
Thương Đồng muốn rút tay ra, nhưng lại bị Nhiễm Đông Khải nắm chặt, cô không dám nhìn vào ánh mắt Sở Vân Hề, đành phải chuyển sang Nhiễm Đông Khải,