80s toys - Atari. I still have
Hào Môn Tội Yêu 2: Hợp Đồng Tàn Nhẫn

Hào Môn Tội Yêu 2: Hợp Đồng Tàn Nhẫn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 329554

Bình chọn: 7.00/10/955 lượt.

ng sao?"

Sở Ngự Tây cúi đầu nhìn lại, trên áo len của mình có vết máu màu nâu, anh chợt nhớ lại lúc Thương Đồng vung dao cắt mạch máu, và cả ánh mắt tuyệt vọng kia.

Anh nhìn thấy kích động trong mắt Nhiễm Đông Khải, ngược lại bình tĩnh hơn nhiều: "Đúng vậy, anh hài lòng chưa, cô ấy tự sát."

"Cái gì?" Nhiễm Đông Khải không dám tin nhìn chằm chằm vào anh, bước lên nắm lấy cổ tay anh: "cô ấy thế nào rồi? Bây giờ cô ấy đang ở đâu?"

Sở Ngự Tây rất bình tĩnh, tay đút trong túi quần, lạnh lùng nói: "Anh hài lòng rồi chứ gì? Tôi nên sớm nghĩ tới, anh nhất định có chuẩn bị mà đến! Năm năm trước, anh dụ dỗ Thương Đồng là vì muốn đối phó với tôi phải không? cô ấy đã chết, anh không vui sao?"

"Anh..." Nhiễm Đông Khải không nói ra lời, anh không tin, nếu Thương Đồng xảy ra chuyện gì, sao Sở Ngự Tây còn có phản ứng này?

Sở Ngự Tây trở tay giữ chặt Nhiễm Đông Khải, lạnh lùng nói: "Tôi không ngờ, anh lại bỉ ổi như vậy, nếu anh muốn làm gì, thì quang minh chính đại nhằm vào tôi! Tại sao lại lừa gạt những người phụ nữ ngu ngốc kia?"

"Anh hỏi tôi tại sao lại nhằm vào anh phải không? Anh đi hỏi ông ta đi..." Nhiễm Đông Khải chỉ tay về phía Sở Hán Thần, hiện lên sự kích động mà trước nay chưa từng có.

Sở Ngự Tây quay đầu qua, nhìn thấy vẻ mặt đau thương của Sở Hán Thần, anh từng nghĩ ra vô số ý nghĩ, nhưng chưa từng nghĩ tới sẽ có liên quan đến ông ấy.

Sở Hán Thần chán nản ngồi đó, thấp giọng nói: "Dừng tay hết đi."

Ông đứng dậy, vịn bàn, nhìn Nhiễm Đông Khải nói: "Đông Khải, ta thừa nhận, năm đó chúng tôi quyết định đến Hàn Thành khảo sát toà cổ mộ thời kỳ Tĩnh Khang, là chủ ý của ta. Lúc đó cha con đã di cư sang Mỹ, nếu không phải nhận được lời mời của ta, thì sẽ không về nước, cũng sẽ không chết ở Hàn Thành."

Sở Ngự Tây nghe xong những lời này, sắc mặt trầm xuống, từ trước đến nay anh đều không quan tâm đến chuyện của bọn họ, nhưng nhắc tới Hàn Thành, nhắc tới chuyện năm đó, chẳng lẽ phía sau cất giấu bí mật gì mà anh không biết? Làm cho Nhiễm Đông Khải đối xử với anh như vậy?

Hàn Thành...

Anh dường như nghĩ tới điều gì đó không đúng, nhưng lại không bắt được đầu mối.

Sở Hán Thần tiếp tục nói: "Quả thực, cha của con cũng không phải chết trong trận bão kia, mà là...độc phát mà chết."

"Ông nói bậy! Vậy sao trên người ông ấy bị thương?" Nhiễm Đông Khải buông Sở Ngự Tây ra, lạnh lùng nói: "Tôi đã hỏi ông rất nhiều lần, ông đều che giấu không nói, có phải bây giờ muốn tôi mang báo cáo khám nghiệm tử thi tới đặt trước mặt ông, ông mới chịu thừa nhận! Vậy chất độc của ông ấy đến từ đâu? Vết thương đến từ đâu?"

Sở Hán Thần nhìn Nhiễm Đông Khải, đau xót mở miệng: "thì ra con vừa về đã điều tra chuyện này, nên con nghĩ rằng ta là người giết chết cha con, mới cưới Vân Hề, đúng không?"

"không phải sao?" Lúc Nhiễm Đông Khải cầm quyển sổ kia, sắc mặt đã trở nên rất khó coi: "Đây là nhật ký của ông! Chính tay ông viết..."

Nhiễm Đông Khải mở quyển sổ ra, anh lật đến trang kia, ném lên bàn: "Tự ông xem đi!"

Nhưng Sở Ngự Tây đến trước cầm lấy quyển nhật ký kia, chữ viết bằng bút máy màu xanh đen phía trên đã có chút phai màu, trang giấy hơi ố vàng, trên trang đó, viết máy hàng chữ lộn xộn:

"Cái chết bi thảm của Tử Lân, Trình Hải lại một lần nữa xuất hiện trong giấc mơ, lúc ấy tôi buộc lòng phải làm như vậy, nếu không cũng không trốn thoát, lúc nào cũng áy náy, cuối cùng trở thành một cơn ác mộng..."

Tử Lân?

Sở Hán Thần từ từ lấy quyển nhật ký trong tay Sở Ngự Tây về, hạ giọng nói: "Đông Khải, cái chết của cha con không phải như con tưởng tượng đâu! Lúc đó bốn người chúng tôi xuống cổ mộ, Trình Hải chết ở bên trong, khi ấy cha con cũng trúng độc, nhưng lại bị thương rất nặng, ta và Hải Thâm kéo ông ấy từ trong cổ mộ ra ngoài, nhưng chưa trở ra tới ngoài, thì đã chết giữa đường rồi."

Nhiễm Đông Khải lạnh lùng nói: "Vậy sao? Trình Hải đã chết, cha tôi cũng chết, Triệu Hải Thâm cũng không còn ở trên đời, bây giờ chỉ còn lại một mình ông, tôi làm sao tin ông đây? Nếu là vậy, tại sao ông không nói sớm với tôi?"

Cuối cùng Sở Ngự Tây cũng nghe hiểu, anh xoay người nắm lấy Nhiễm Đông Khải: "Nhiễm Đông Khải, mối thù giết cha của anh tôi mặc kệ, anh muốn làm gì để báo thù là chuyện của anh, nhưng anh lại lợi dụng Thương Đồng và Vân Hề, anh thật bỉ ổi!"

Nhiễm Đông Khải nắm cổ tay của Sở Ngự Tây, kích động nói: "Mẹ tôi và em gái tôi không phải vô tội sao? Sau khi nhận được tin cha tôi chết, mẹ tôi dẫn em gái tôi theo bưu cục trở về, vẻ mặt bà hốt hoảng, xảy ra tai nạn xe cộ, em gái tôi mới bốn năm tuổi, chết ngay tại chỗ. Ông ta huỷ hoại gia đình của chúng tôi..."

Sở Hán Thần chán nản ngồi xuống, khẽ giọng nói: "Đều là lòng tham rước lấy hoạ, ông ấy vốn không nên..."

"Cho nên, anh muốn huỷ hoại em, phải không?" Giọng nói của Sở Vân Hề vang lên, hai mắt cô đẫm lệ mông lung nhìn Nhiễm Đông Khải, nức nở nói: "Em giúp anh trộm nhật ký, bây giờ anh gạt em cũng không có ý nghĩa và giá trị gì nữa phải không?" Nhiễm Đông Khải quay đầu lại, thấy Sở Vân Hề và Tân Mộng Lan đều đứng ở cửa, hai người

cũng vô cùng kinh hoảng, nhưng nhìn sắ