
o lớn của anh bóp cổ tay Thương Đồng xuất hiện hai vết xanh tím, băng gạc cũng quấn rất chặt.
trên tay anh, trên quần áo anh đều dính vết máu, băng bó xong, anh chán nản ngồi trên ghế xô pha, thở dốc.
Sau một lúc lâu, anh cũng ngẩng đầu lên, giận dữ nhìn Thương Đồng: "Tại sao em lại muốn dồn ép tôi như vậy? Rốt cuộc em muốn thế nào? Em cho rằng em làm như vậy, tôi có thể đồng ý với em, tôi có thể tin tưởng em sao? Em cút đi...cút đi..."
Thương Đồng ngây người đứng đó, cô lấy cái chết uy hiếp, nhưng anh vẫn không tin.
Sở Ngự Tây càng thêm tức giận, anh đứng dậy, hét to: "Tài xế, đưa cô ấy đến bệnh viện!"
nói xong, anh đẩy Thương Đồng đi ra cửa, còn mình thì dựa vào cửa thuỷ tinh, nhìn màu đỏ ghê người kia.
cô biết rõ anh không thể khoanh tay đứng nhìn, nên cô dùng cách này đến ép buộc anh!
Thương Đồng, sao em có thể tàn nhẫn như vậy?
một luồng gió lạnh lùa vào trên người cô, máu toàn thân cô đều giống như bị đông cứng.
Tài xế đã đến, muốn đỡ cô, nhưng lại bị cô chậm rãi đẩy ra.
Anh không chịu giúp đỡ, Niệm Niệm phải làm thế nào đây?
cô không còn hơi sức, lúc đi xuống bậc thang, cô bị trượt chân, cả người ngã xuống.
Sở Ngự Tây vẫn đi ra, anh nhanh chóng ôm lấy Thương Đồng, đi tới cạnh xe. Tài xế vội vàng mở cửa xe, anh lạnh giọng nói ra địa chỉ bệnh viện gần nhất.
Trong bệnh viện, miệng vết thương của Thương Đồng đã được băng bó tốt, cô im lặng đứng lên, không nhìn lại Sở Ngự Tây, xoay người đi ra ngoài.
Sở Ngự Tây dựa vào cửa, lạnh lùng hỏi: "đi đâu?"
"Trở lại bệnh viện." Thương Đồng cúi thấp đầu, cô không dám nhìn Sở Ngự Tây, cũng không muốn nhìn lại, nhìn lại thì thế nào?
Sở Ngự Tây tránh đường, anh cũng không biết nên nói gì, chờ Thương Đồng đi vài bước, anh mới lặng lẽ đuổi theo cô, đi ra cửa lớn của bệnh viện, anh mới giữ chặt tay cô, giọng nói vẫn lạnh lùng như cũ: "Lên xe."
Thương Đồng ngước lên nhìn anh, chỉ thấy anh cau mày: "Bệnh viện nào?"
nói xong địa chỉ, Thương Đồng lặng lẽ ngồi lên xe.
Xe xuôi theo đường lớn từ từ chạy về phía trước, lòng của Sở Ngự Tây giống như con cá trượt vào đáy biển lạnh lẽo, anh cảm thấy phía trước có một vòng xoáy khổng lồ, thu hút anh, làm cho anh không cách nào thoát được, anh đã cố gắng, đã vùng vẫy, đã vô tình, nhưng không cách nào chống lại sự hấp dẫn của vòng xoáy đó.
Anh rõ ràng không nên tin cô.
cô đã nắm được nhược điểm của anh.
Mặc dù anh không tin, nhưng vẫn theo cô đến bệnh viện Hiệp Đồng.
Từ đầu đến cuối Thương Đồng đều im lặng, cô ra khỏi thang máy, đi đến phòng bệnh, nhìn thấy một mình Chu Hi ngồi cạnh giường bệnh, không thấy Nhiễm Đông Khải đâu.
"Thương tiểu thư..." Chu Hi đứng dậy, nhìn thấy Sở Ngự Tây ở bên cạnh, giật mình, trên người anh đều nhễ nhại máu tươi, tuy đã khô, nhưng nhìn vẫn rất đáng sợ.
Thương Đồng gật đầu, nói tiếng cảm ơn, rồi ngồi xuống.
Chu Hi đi ra ngoài, Trong phòng chỉ còn lại Thương Đồng, Sở Ngự Tây và Niệm Niệm đang ngủ say.
Sở Ngự Tây nhìn thấy tay của Thương Đồng cẩn thận vuốt tóc Niệm Niệm, cô bé ngủ vô cùng ngọt ngào, nhìn không thấy vẻ mặt đau đớn, dường như cũng giống như trước đây.
Nước mắt của Thương Đồng rơi xuống, rơi trong im lặng.
Xung quanh nồng nặc mùi thuốc khử trùng, cảm giác này, làm cho toàn thân người ta đều toát ra hơi lạnh.
Sở Ngự Tây không chịu được nữa, anh quay người đi.
Thương Đồng một mình ở trong phòng bệnh, dựa vào bên giường của Niệm Niệm, im lặng khóc ra tiếng.
Sở Ngự Tây đứng ở hành lang, sưởi ấm trong bệnh viện rất vừa, nhưng anh vẫn cảm thấy lạnh.
Có y tá đi tới kiểm tra phòng, nhìn thấy bộ dạng của anh, cũng không nhịn được quay đầu nhìn hai lần.
Anh im lặng một lúc, gọi đi một dãy số.
Điện thoại thông qua.
"Nhiễm Đông Khải, chúng ta nói chuyện một chút đi." Anh nhất định phải hỏi rõ ràng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nếu Nhiễm Đông Khải muốn nhằm vào anh, vậy nên trực tiếp nhằm thẳng vào anh, đừng dùng cô để đối phó với anh.
"Tôi đang ở nhà anh, tôi chờ anh." Giọng nói của Nhiễm Đông Khải cũng vô cùng lạnh lùng.
Hai người cúp điện thoại, Sở Ngự Tây siết chặt nắm tay, tối nay, anh nhất định phải hỏi rõ ràng.
----- Vũ Quy Lai -----
Lá phong đã rụng, cành khô nghiêng ngã.
Lúc Sở Ngự Tây về đến, đã sắp nửa đêm.
Trong toà biệt thự kia vẫn sáng đèn.
Anh đi vào, thấy Sở Vân Hề ngồi trên xô pha, khóc lóc thảm thiết, Tân Mộng Lan ngồi bên cạnh cô, khóe mắt cũng ngấn lệ.
Anh ngẩng đầu nhìn lên phía trên, thư phòng sáng đèn.
Trong biệt thự tràn ngập hơi thở lạ thường, rốt cuộc Nhiễm Đông Khải đang làm gì?
Anh đá văng cửa thư phòng ra, nhìn thấy dưới đất bừa bộn, Sở Hán Thần ngồi trên ghế tựa phía sau bàn làm việc, giống như đột nhiên già đi vài tuổi.
Mà Nhiễm Đông Khải đang cầm một quyển sổ, sắc mặt tái mét.
Thấy Sở Ngự Tây đi vào, Sở Hán Thần đứng phắt dậy: "Ngự Tây..."
Sở Ngự Tây nhìn lướt qua ông, cũng không quan tâm tới, mà chuyển sang Nhiễm Đông Khải, lạnh lùng nói: "nói đi, rốt cuộc anh có âm mưu gì?"
Nhiễm Đông Khải cầm quyển sổ kia, từ từ đứng dậy, khi ánh mắt rơi vào vết máu trên người Sở Ngự Tây, sắc mặt hơi thay đổi: "Đây là máu...của Thương Đồ