XtGem Forum catalog
Hào Môn Tội Yêu 2: Hợp Đồng Tàn Nhẫn

Hào Môn Tội Yêu 2: Hợp Đồng Tàn Nhẫn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3210255

Bình chọn: 9.5.00/10/1025 lượt.

vội vàng cười nói: "không có ạ." Anh quay sang Lâm Lôi, có chút xấu hổ: "Mợ tôi là như vậy."

Lâm Lôi cười nói: "không sao, tôi thật sự rất thích tính cách của mợ anh, có gì nói đó, rất tốt! Vừa rồi tôi còn rất thận trọng, bây giờ có thể thả lỏng rồi."

"Vậy thì tốt!" Mạch phu nhân càng thêm vui vẻ, nắm tay Lâm Lôi trò chuyện không ngừng.

Sở Ngự Tây không tiện xen vào, anh đứng dậy: "Mợ, cháu đi gọi điện thoại cho Tử Long."

"Được, cậu cháu nói 6 giờ rưỡi sẽ về đến nhà, cũng rất nhanh."

Sở Ngự Tây đi khỏi, Mạch phu nhân nắm tay Lâm Lôi, thở dài nói: "Lôi Lôi, đứa nhỏ Ngự Tây này từ bé đã chịu rất nhiều khổ sở, chúng tôi luôn xem nó như là con của mình, thấy nó đã 30 rồi, còn lẻ loi một mình, cũng sốt ruột thay nó, bây giờ tìm được đứa nhỏ tốt như cháu, bác và cậu nó cũng yên tâm rồi."

Lâm Lôi nói xong có chút ngượng ngùng: "Thực ra...chúng cháu cũng vừa mới bắt đầu."

"Bác biết, bác biết!" Mạch phu nhân vỗ vỗ tay cô nói: "Bác nhìn người rất chuẩn, cháu là đứa nhỏ tốt, bác chỉ sợ tính cách của Ngự Tây làm mất lòng cháu, cho nên mới ra mặt giúp nó, cháu yên tâm, nếu sau này có chuyện gì, mợ sẽ đứng về phía cháu!"

Lâm Lôi cười nói: "Cảm ơn mợ, cháu không nghĩ tới sẽ tiến nhanh như vậy."

Mạch phu nhân nghe xong thì cười nói: "Vậy thì tốt!"

"Mợ nói trước kia anh ấy chịu rất nhiều khổ sở, là...bởi vì bác trai bên kia sao ạ?" Lâm Lôi cẩn thận mở miệng, chuyện nhà anh cô không điều tra được, ngoại trừ biết anh có một người mẹ kế ra, cụ thể tình hình cô cũng không biết rõ.

Mạch phu nhân nghe xong những lời này, thở dài, lắc đầu nói: "Chuyện này...thật sự rất khó nói..."

Lâm Lôi nhìn thấy Mạch phu nhân lộ ra vẻ mặt khó xử, trong đầu liền nghĩ đến một khả năng, chẳng lẽ cha anh thay lòng đổi dạ, mẹ kế ngược đãi anh? Cho nên từ nhỏ anh đã ở trường nội trú?

"Mợ..." Sở Ngự Tây quay lại, ngồi bên cạnh Lâm Lôi: "đang nói chuyện gì?"

"không có gì..."

Sở Ngự Tây không quá để ý đến vẻ mặt có gì đó kỳ lạ của hai người bọn họ, chỉ nhàn nhạt nói: "Có lẽ tối nay Tử Long trở về."

Cửa biệt thự mở ra, tài xế đẩy cửa, Mạch Hành Kiện và bộ trưởng Lâm cùng đi vào.

Lâm Lôi giật mình: "Ba, sao ba lại đến đây?"

Bộ trưởng Lâm mỉm cười nói: "Thế nào, chỉ cho con đến, không cho ba đến sao?"

"Ý con không phải vậy..."

Mạch Hành Kiện cười nói: "Là Ngự Tây gọi điện thoại, nói hai người các con cùng qua đây, cho nên ta mời bộ trưởng Lâm cùng đến ăn bữa cơm gia đình." Ông quay sang bộ trưởng Lâm nói: "Chúng ta cũng qua lại hai mươi ba mươi năm, lần đầu tiên mời bộ trưởng Lâm đến nhà ăn cơm, còn phải dựa vào cơ duyên của bọn nhỏ."

Bộ trưởng Lâm cũng cười, hài lòng nhìn Sở Ngự Tây.

"Bác Lâm." Sở Ngự Tây đứng ở một bên, lễ phép mở miệng.

Mạch phu nhân cười nói: "Tôi cũng chuẩn bị tốt hết rồi, nếu là ở nhà, thì đều là đồ ăn thường ngày của gia đình, Hành Kiện nói lúc tham gia quân ngũ, các người giết heo để làm thức ăn là thơm nhất, tự tôi ngâm dưa chua, cộng thêm thịt heo đất mua hai ngày trước, hầm cho các người một nồi, chờ chút, tôi đi mang thức ăn lên."

Mạch Hành Kiện cười nói: "Đừng khách sáo, bà ấy không thay đổi chút nào cả."

Bộ trưởng Lâm cảm khái nói: "Vậy thì tốt, mấy năm nay cuộc sống sung sướng, đồ ăn ngày càng tinh tế, ngược lại càng không có mùi vị, vừa nói, tôi ngược lại thèm ăn."

Lâm Lôi và Sở Ngự Tây đi theo sau bọn họ, im lặng ngồi vào chỗ.

"Cậu, Tử Long cũng sắp trở về." Sở Ngự Tây khẽ nói với Mạch Hành Kiện.

Mạch Hành Kiện cau mày, lạnh lùng nói: "không cần để ý tới nó, còn muốn chúng ta chờ nó sao?"

Mạch phu nhân tự mình xuống bếp, làm mấy món ăn, tuy đều là làm tại nhà, nhưng rất có mùi vị.

"Lôi Lôi, không biết có hợp với khẩu vị của cháu không, nếu cháu muốn ăn gì, bác lại đi làm cho cháu?" Mạch phu nhân nhiệt tình gắp thức ăn cho Lâm Lôi.

Lâm Lôi cười nói: "Mợ, cháu thật sự cảm thấy ăn rất ngon, ngày mai cháu theo mợ học kỹ năng."

"Tốt lắm, cháu không ghét bỏ là được rồi, Ngự Tây, cháu xem tính cách của Lâm Lôi thật tốt."

Sở Ngự Tây vốn đang im lặng ăn cơm, sau khi nghe câu đó, ngừng đũa lại, nhìn về phía Lâm Lôi, cô cười rất thật, ăn cũng rất ngon miệng, tuy thịt heo hầm dưa chua có chút dầu mỡ, nhưng cô ăn rất vui vẻ, hoà mình cùng tất cả mọi người, ngay cả cậu luôn nghiêm túc cũng lộ ra nụ cười.

"Anh nhìn cái gì?" Lâm Lôi thấy anh không nói gì, nhìn mình chằm chằm, có chút xấu hổ, cho là trên mặt dính cái gì, vội vàng cúi đầu dùng muỗng soi mặt mình.

"Đúng là rất tốt." Cuối cùng Sở Ngự Tây cũng mở miệng.

Bộ trưởng Lâm dùng ánh mắt xem con rễ nhìn Sở Ngự Tây, hỏi anh mấy câu, cũng lộ ra nụ cười hài lòng.

"Ba, mẹ..." Mạch Tử Long tháo mũ bảo hiểm xuống rồi đi vào, nhìn thấy Lâm Lôi, lại nhìn thấy có người lớn lạ mặt ở đây, anh ta thấp giọng nói: "Xin lỗi, con về trễ."

Mạch Hành Kiện vốn đang cười, thấy vậy thì để ly rượu xuống, sắc mặt lập tức tối sầm: "Hư không tưởng nổi."

Mạch phu nhân ngượng ngùng đứng dậy, nhìn bộ dạng cúi đầu chán nản của Mạch Tử Long, vội vàng nói: "Tử Long, con xem con biến thành cái gì rồi, nhanh đi rửa tay rồi thay quần áo, xong xuống đây."

"Dạ." Bước chân của Mạc