XtGem Forum catalog
Hào Môn Tội Yêu 2: Hợp Đồng Tàn Nhẫn

Hào Môn Tội Yêu 2: Hợp Đồng Tàn Nhẫn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3210324

Bình chọn: 7.00/10/1032 lượt.

h Tử Long có chút nặng nề, anh ta từng bước đi lên đầu.

Sở Ngự Tây nhìn thấy, khẽ thở dài.

Bữa cơm ăn vẫn rất vui vẻ, chuyện của Mạch Tử Long tự động bị bỏ quên ở ngoài.

Sở Ngự Tây đưa bộ trưởng Lâm lên xe, bộ trưởng Lâm có uống chút rượu, nhưng không say, ông nhìn Sở Ngự Tây đứng ở cửa xe, cười nhạt nói: "Ngự Tây, hôm nào đến nhà, gặp bác gái cháu một chút."

"Được ạ." Sở Ngự Tây gật đầu, thay ông đóng cửa xe, mới quay người lại.

"Tôi đưa em về." Anh nói với Lâm Lôi.

Lâm Lôi cười nói: "Thôi, hay là tôi đưa anh đi, tôi thấy anh cũng uống không ít."

Sở Ngự Tây cũng không từ chối, vết thương ở chân của anh vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, cũng may bình thường đều ngồi, nếu lái xe, có lẽ sẽ có chút không tiện, hơn nữa lần trước là anh uống rượu lái xe, vì vậy ném chìa khóa cho Lâm lôi, hai người ngồi lên xe.

trên xe, từ đầu đến cuối hai người đều không nói chuyện, hồi lâu, Lâm Lôi nói thấp giọng nói: "Tôi không biết hôm nay ba tôi sẽ đến."

"Tôi biết." Sở Ngự Tây nhìn ra ngoài cửa sổ: "Cậu tôi sắp xếp."

"Anh cũng không cần có áp lực tâm lý, nếu chúng ta thử nghiệm không thành công, vẫn có thể chia tay." Sở Ngự Tây không lên tiếng, qua một

lúc lâu, mới nói: "Em rất tốt, không tốt là tôi, nếu em cảm thấy không

tốt, bất cứ lúc nào cũng có thể nói ra."

Lâm Lôi mỉm cười: "Tôi đương nhiên tốt, vì vậy nếu anh không cẩn thận suy tính, có thể anh sẽ hối hận."

Tròng mắt của Sở Ngự Tây rất đen, anh chán nản nhìn ra ngoài cửa sổ, vừa rồi

anh chỉ thuận miệng nói ra một chỗ, bây giờ nhìn đường, phát hiện lại đi nhầm: "Dừng xe!"

Lâm Lôi hơi giật mình, nhưng vẫn đạp thắng xe lại.

"Sao vậy?"

"không cần đưa, tôi gọi tài xế lái xe đến đây, để cậu ta đưa em về."

"Vậy còn anh?" Lâm Lôi khó hiểu hỏi.

Sở Ngự Tây nói chuyện điện thoại xong, nhàn nhạt trả lời: "Về công ty."

"Mấy ngày nay anh đều ăn ở công ty sao?" Lâm Lôi có chút ngạc nhiên.

Sở Ngự Tây xoay người nhìn Lâm Lôi, cô rất đẹp, cũng rất có cá tính, con

người cũng rất lương thiện và hào phóng, hiếm có cô gái nào không làm

anh phản cảm, anh thật bình tĩnh mở miệng nói: "Lâm Lôi..."

"Hả?"

"Tôi nghĩ chúng ta nên xác định lại, bởi vì...có thể tôi sẽ không yêu em,

nhưng lại rất tôn trọng em, tôi hy vọng em cũng vậy." Sở Ngự Tây bình

tĩnh mở miệng, giống như đang đàm phán.

Lâm Lôi cúi đầu, hồi lâu

mới thở dài nói: "Thực ra, có lẽ anh nghĩ tôi quá đơn giản rồi. Tình yêu quá mờ ảo, nếu sớm muộn gì tôi cũng phải kết hôn, tại sao không thừa

dịp mình còn trẻ, tìm một người đàn ông tôi vừa mắt? Tiếc là, tôi đã quá kén chọn , hiện tại anh chính là người duy nhất phù hợp với điều kiện

đó."

Đáy mắt của cô thoáng qua một chút khổ sở không dễ nhận thấy, nhưng rất nhanh đã biến mất.

"Vậy thì tốt." Sở Ngự Tây cũng buông lỏng, anh dựa vào ghế: "Có lẽ nửa tiếng nữa tài xế đến, giờ này đúng lúc kẹt xe."

"không sao, chúng ta có thể thừa dịp lúc này nói chuyện phiếm, nghe nhạc,

chẳng hạn như bài hát lần trước..." Lâm Lôi đưa tay mở nhạc, phát hiện

bên trong không có CD.

Sở Ngự Tây đã vứt, bẽ đĩa CD kia thành từng mảnh.

Anh muốn cắt đứt với tất cả quá khứ.

Lâm Lôi không nghe được nhạc, đành phải quay sang anh: "Hay là nói chuyện một chút, anh và Thương tiểu như đã bắt đầu thế nào?"

Đôi mắt của Sở Ngự Tây vô cùng lạnh nhạt: "không muốn nói."

"Vậy anh không muốn hỏi một chút chuyện trước kia của tôi sao?"

"không muốn biết."

"Sao anh không để ý đến tôi chút nào vậy?" Lâm Lôi thở dài nói.

"Quá khứ đã qua, cần gì phải nhắc lại?"

Lâm Lôi cũng không nói nữa, hai người đều bắt đầu im lặng.

Sở Ngự Tây uống một chút rượu, cả xe đều có mùi rượu nhàn nhạt, anh lười

biếng dựa vào trên ghế ngồi, cũng không có bất kỳ hành động gây rối gì,

rất lâu sau, điện thoại mới vang lên.

"Tài xế đã đến, để cậu ta đưa em về." Sở Ngự Tây chỉ chiếc xe phía sau.

"Vậy còn anh?" Lâm Lôi hỏi một câu.

"Về công ty." Sở Ngự Tây lại nói thêm một câu: "Cuối tuần có thời gian, em

sắp xếp một chút, tôi đến thăm hỏi bác trai, bác gái."

Lâm Lôi do dự gật đầu: "Anh có thể lái được sao?"

"Ừ." Sở Ngự Tây lái xe, từ từ chạy về hướng công ty.

Địa chỉ vừa rồi anh nói, là biệt thự Hậu Hải bây giờ Thương Đồng đang sống.

Nhưng, nếu đã quyết định cắt đứt, hà tất phải đến nhìn?

Anh im lặng rất lâu, xe vẫn chạy đến cửa biệt thự, cách đó không xa, có thể nhìn thấy ánh đèn của phòng ngủ, màn cửa che khuất toàn bộ bên trong,

anh chỉ có thể tưởng tượng, cô và con gái của cô, lúc này không chừng đã nằm ở trên giường, cô đang kể chuyện cổ tích cho con bé, hai người tắt

đèn, sau đó thản nhiên đi vào giấc mơ đẹp.

cô đã từng nói, cô không có mẹ, nếu sau này cô làm mẹ, nhất định sẽ làm người mẹ tốt nhất trên thế giới này.

Anh cũng từng nghĩ, nếu anh và cô trở thành một gia đình, anh cũng tuyệt

đối không giống cha của anh, đứng núi này trông núi nọ, vô trách nhiệm,

nhất định sẽ làm một người cha tốt.

Nhưng bây giờ cô đã có con, lại không phải là của anh.

Cảm giác này giống như Chu Tự Thanh viết trong 《Ánh trăng bên hồ sen 》.

Anh mệt mỏi.

Rất mệt mỏi.

Cứ như vậy đi.

Trong biệt thự, Niệm Niệm nằm trên