XtGem Forum catalog
Hào Môn Tội Yêu 2: Hợp Đồng Tàn Nhẫn

Hào Môn Tội Yêu 2: Hợp Đồng Tàn Nhẫn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3210143

Bình chọn: 9.00/10/1014 lượt.

ột nhỏ đi xuống lầu, trong phòng ăn, Sở Ngự Tây ngồi đó, im lặng ăn bữa sáng.

Thương Đồng thấy anh ngồi một mình ở đó, trong lòng hơi chua xót, vừa đi đến

cửa thì nghe thấy Sở Ngự Tây nhạt nhàn mở miệng: "Ăn xong bữa sáng, Uông Trạch sẽ đưa em đi."

Thương Đồng hơi chùn bước, vẫn im lặng đi qua.

Đây là bữa ăn cuối cùng?

Ba người cùng nhau ăn bữa cơm, đều ăn trong im lặng.

Điện thoại của Sở Ngự Tây vang lên, anh nhìn số gọi đến, nhấc máy: "Alô..."

"Chủ nhật này? Được rồi, em sắp xếp đi."

không biết bên kia Lâm Lôi nói gì, Sở Ngự Tây chỉ nhàn nhạt trả lời lại: "Được, tôi biết rồi."

....

"Giữa trưa tôi không có thời gian, buổi tối đi chung."

....

"Được."

Thương Đồng có thể nghe được là giọng của phụ nữ, cô ăn không ngon miệng, đặt muỗng nĩa xuống.

Sở Ngự Tây hình như cũng không có cảm giác ngon miệng, anh đứng dậy, nhìn thoáng qua hai người, cầm chìa khóa đi ra cửa.

"Chờ chút..." Sở Ngự Tây đứng yên, anh không quay đầu lại, nhưng thân thể vẫn hơi run rẩy.

Thương Đồng ôm Niệm Niệm, nhẹ nhàng đi tới sau lưng anh, nhỏ giọng nói: "Niệm Niệm, nói tạm biệt với chú đi."

Cuối cùng Sở Ngự Tây cũng quay đầu lại, thấy Niệm Niệm nở nụ cười xán lạn, ngọt ngào nói với anh một câu: "Chú, tạm biệt!"

Thương Đồng cúi đầu, một đêm không gặp, cô có vẻ hơi gầy đi.

Sở Ngự Tây nhìn Niệm Niệm, cô bé này, anh đã từng gặp mấy lần, bởi vì trong lòng luôn có khúc mắt, nên rất ít nhìn thẳng, lúc này nhìn qua, trong lòng lại có chút chua xót, trên mặt lộ ra nụ cười nhẹ: "Tạm biệt."

không gặp lại nữa.

Anh xoay người đi ra cửa chính, nghe được giọng nói của Niệm Niệm sau lưng: "Mẹ, sao mẹ lại khóc?"

Sở Ngự Tây đóng cửa xe, đúng lúc thấy Uông Trạch lái xe đến cửa biệt thự.

Thương Đồng kéo va li, dẫn Niệm Niệm lên xe của Uông Trạch, cuối cùng bọn họ cũng rời đi.

Vậy thì kết thúc thôi.

----- Vũ Quy Lai -----

Lúc Nhiễm Đông Khải trở về, thấy Sở Vân Hề nằm trên sofa, trên người đắp một tấm chăn mỏng, chân trần co lại thành một cục, khuôn mặt nhỏ nhắn có chút ửng đỏ, ánh mặt trời chiếu vào trên lông mi của cô, có một vòng bóng mờ.

"Đông Khải..." Sở Vân Hề nghe thấy tiếng động, dụi mắt, ngồi dậy: "Anh đã về?"

trên tay Nhiễm Đông Khải vắt áo khoác, thấy mắt cô buồn ngủ mở không ra, bộ dạng mơ màng, không khỏi cau mày: "Ai cho em đợi?"

Sở Vân Hề mang dép vào, đi tới bên cạnh nhận lấy áo của anh, bộ dạng ngoan ngoãn giống như cô vợ nhỏ: "Em muốn đợi anh."

Trong lòng Nhiễm Đông Khải hơi buồn phiền, không nhìn tới cô, lập tức đi lên lầu.

Anh trở về thay quần áo, vừa cởi quần áo thì thấy Sở Vân Hề đứng ở cửa, bởi vì anh không cho cô vào, cô chỉ có thể đáng thương đứng ở ngoài cửa.

"Có chuyện gì sao?" Nhiễm Đông Khải có chút không vui.

"Ba mẹ kêu chúng ta trở về ăn cơm chiều." Sở Vân Hề cắn môi dưới, cẩn thận mở miệng.

Khuôn mặt của Nhiễm Đông Khải hơi tối xuống: "Tôi biết rồi."

Anh cởi áo len ra, lúc cởi cúc áo sơ mi thì ngẩng đầu lên, phát hiện Sở Vân Hề vẫn chưa đi.

"Còn chuyện gì sao?"

Sở Vân Hề đỏ mặt, nhỏ giọng nói: "không có."

"Có gì mà nhìn?" Nhiễm Đông Khải cởi áo sơ mi, lộ ra vòm ngực cường tráng, tiếp tục tháo dây nịt.

Mặt của Sở Vân Hề đã đỏ bừng, nhưng vẫn không nhúc nhích.

Nhiễm Đông Khải vốn không để ý, nhưng thấy cô rõ ràng rất xấu hổ, vẫn đánh liều nhìn diện mạo của anh, làm anh có chút không tự nhiên, anh cầm quần áo, đi vào phòng tắm.

Cửa phòng tắm đóng lại, Sở Vân Hề ở ngoài ôm mặt đỏ bừng của mình, tim đập thình thịch.

Thiếu chút nữa!

Thiếu chút nữa cô đã thấy được. Mấy ngày nay có mấy người bạn hẹn cô ra ngoài tán gẫu, nhưng lúc hỏi đến chuyện này, cô không biết nên trả lời thế nào.

Ngay cả cái kia của anh cô còn chưa thấy qua, sao biết lớn bao nhiêu, dùng tốt hay không tốt?

Quá xấu hổ.

Sau một lúc lâu, Nhiễm Đông Khai tắm gội, thay quần áo đi ra ngoài, thấy cô ngẩn người đứng ở cửa, cúi đầu, khuôn mặt đỏ ửng, anh cau mày, tránh qua cô đi xuống lầu.

"Đông Khải..." Sở Vân Hề thấy anh đi xuống lầu, mới đuổi theo: "Anh ăn sáng rồi đi." Nhiễm Đông Khải quay đầu lại, nhìn cô, trong mắt có chút khác thường: "Lần sau đừng mặc bộ đồ ngủ này."

Sở Vân Hề hơi sững sờ, bộ đồ ngủ này thế nào? cô cúi đầu nhìn, rất sạch sẽ, phía trước có con thỏ trắng lông xù, không thấy có chỗ nào không tốt.

Ngẩng đầu lên, thấy Nhiễm Đông Khải đã đi ra cửa.

cô bĩu môi, có chút thắc mắc.

Đến tối, Nhiễm Đông Khải đúng giờ trở về đón cô, cô nén thắc mắc một ngày, đến trên xe, cuối cùng nhịn không được mà hỏi ra miệng.

"Tại sao không cho em mặc bộ đồ ngủ đó?"

Nhiễm Đông Khải vốn đang xem văn kiện, nghe vậy thì ngẩng đầu lên, nhìn Sở Vân Hề ở bên cạnh: "Đừng mặc là được."

"Tại sao." Giọng nói của cô có chút êm dịu và ngọt ngào, mang theo mấy phần nũng nịu.

"Ngây thơ."

Sở Vân Hề thở ra một hơi, bất mãn cúi đầu, cũng không nói gì nữa.

Đến biệt thự nhà họ Sở, Sở Vân Hề vắt tay mình lên cánh tay Nhiễm Đông Khải, anh không từ chối, điều này làm cô có chút vui mừng.

Tân Mộng Lan thấy bọn họ trở về, tự nhiên rất vui mừng, đã chuẩn bị cơm chiều, Sở Hán Thần rất hăng hái, mở một bình rượu ra.

Từ đầu đến cuối Nhiễm Đông