
Vũ,
con đừng có lấy cớ cũ bận việc mà nói, biết chưa? Con nhìn bạn bè đồng
lứa với con..."
"Con biết rồi, nhà người ta đã có cháu ẳm bồng.
Năm nay, vợ anh ta lại vừa mang thai." Lệ Minh Vũ nói nhanh suy nghĩ của Mộ Mạn Vân, có thể tưởng tượng dạng này anh đã từng nói không biết bao
nhiêu lần.
"Biết là được rồi. Tiểu Nhiễm, mẹ chính là mẹ chồng
thời đại mới. Con phải quản kỹ Minh Vũ vào, con quản càng kỹ mẹ càng
mừng. Vừa đến giờ tan tầm, con phải gọi ngay nó về nhà, không cho ra
ngoài xã giao. Gần tới giáng sinh rồi, thoáng cái lại hết một năm. Tốt
nhất là hai đứa nên sinh con vào năm nay luôn." Mộ Mạn Vân nói thao thao bất tuyệt, bao nhiêu phong độ trên bục giảng bà đều dồn vào chuyện nhà, vô cùng hòa nhã gần gũi.
Tô Nhiễm cười lúng túng, lại bị Lệ
Minh Vũ kéo vào lòng. Cô chỉ nghe giọng nói trầm thấp của anh vọng lại
trong ngực, "Tụi con sẽ cố gắng."
Tâm tư cô bỗng rung động,
ngẩng đầu nhìn đường nét góc cạnh trên gương mặt anh, lại nghĩ đến
chuyện xảy ra tối đó, trái tim cô rộn ràng không ngừng...
Trạm xe lửa đi thị trấn Hoa Điền.
Ánh nắng soi xuống xe lửa nhỏ màu đỏ như một viên đá quý sắc hồng Sri Lanka rực rỡ khảm vào làn tuyết trắng.
Tô Nhiễm bịn rịn kéo tay Tô Ánh Vân, "Mẹ, sao cứ phải ngồi xe lửa ạ? Minh Vũ, anh ấy muốn chạy xe đưa mẹ về mà."
Gió thổi, Tô Ánh Vân thắt lại khăn quàng cổ cho Tô Nhiễm, cười nói: "Mẹ
quen ngồi xe lửa rồi, hai đứa đưa mẹ về rồi cũng phải quay lại lần nữa,
đi tới đi lui nhiều lần làm gì. Mẹ tự về được mà, không sao đâu con." Bà vỗ nhẹ tay Tô Nhiễm, rồi nhìn Lệ Minh Vũ vừa châm thuốc lá, đang đứng
đợi cách đó không xa, kéo cô sang một bên, nói nhỏ: "Mẹ thấy Minh Vũ
cũng rất được, là rồng phượng giữa loài người. Nhưng mà, phụ nữ trước
sau vẫn phải khôn ngoan một chút mới được. Người phụ nữ hạnh phúc nhất
là phải kết bạn với người đàn ông thành công, kết hôn với người đàn ông
bình thường. Con thì đúng lúc ngược lại. Cậu ta không phải dạng người dễ bị phụ nữ lèo lái, trừ phi cậu ta cam tâm tình nguyện. Cho nên Tiểu
Nhiễm, khi con còn chưa nắm hết trọn vẹn tâm tư của cậu ta, con cần phải trù liệu con đường an toàn tốt nhất cho mình.
Tô Nhiễm nghe không hiểu.
"Aiz, con bé này y chang mẹ năm đó." Tô Ánh Vân dứt khoát nói thẳng, "Con để
cậu ta làm chủ gia đình, vậy có nghĩa là phụ thuộc kinh tế. Phụ nữ phải
có tiền trong tay mới an toàn. Đàn ông có thể nói ngon nói ngọt với con, thề non hẹn biển với con, nhưng một thứ duy nhất không thể cho con hoàn toàn chính là cảm giác an toàn. Cảm giác an toàn của phụ nữ là phải dựa vào năng lực chính mình để đạt được, con hiểu không?"
Tô Nhiễm lúc này mới hiểu ra, cười nói, "Mẹ được rồi mà. Con hiểu rồi."
Tô Ánh Vân khẽ thở dài một hơi, "Nỗi lo duy nhất bây giờ của mẹ chính là
chị con. Aiz, nghiệp chướng mà, hôm nào mẹ phải nói với nó..."
"Mẹ, chuyện này mẹ đừng lo nghĩ nữa. Con sẽ cố giải quyết." Tô Nhiễm nhẹ
giọng nói, "Mẹ đi xe cẩn thận. Về đến nhà phải gọi liền cho con."
Tô Ánh Vân gật đầu, xe lửa rít lên một tiếng. Lệ Minh Vũ đi lên trước nói
đơn giản với bà vài câu chú ý an toàn, bà vội vàng vẫy tay với hai
người, "Được rồi, hai con mau về đi. Mẹ lên xe đây."
Tô Nhiễm gật đầu, đứng yên nhìn bóng lưng Tô Ánh Vân. Phút chốc, cô mới nhận ra mẹ thật sự đã già.
Lệ Minh Vũ đứng cạnh cô, đợi khi xe lửa khởi động, anh thấy gương mặt cô
thoáng buồn bã, ánh mắt lại hiện lên đau xót mà ngay cả anh cũng không
biết. Anh thanh giọng, thản nhiên nói: "Về thôi."
Gió thổi từng cơn, tuyết lại bắt đầu rơi.
———————— hoa lệ phân cách tuyến ————————
Tuyết rơi suốt một đêm, hôm sau lại có chuyện bất ngờ xảy ra.
Khi xảy ra chuyện, Tô Nhiễm vừa ngủ dậy, chị Hoa ôm một đống lớn tạp chí,
báo cuống quýt đi đến. Tô Nhiễm lại thấy mình tiếp tục trở thành tiêu
điểm. Tiêu đề rõ ràng cho dù người có cận cả nghìn độ cũng vẫn thấy như
thường...Cô giữ trẻ mở đầu trào lưu mới lần nữa, nhảy múa cùng những
người hành khất bên đường.
Bài báo dạt dào cả ngàn chữ nhét đầy
mắt Tô Nhiễm. Cô ngây người hồi lâu, gấp rút mở tạp chí và báo khác ra
xem. Tất cả đều đưa tin như nhau, thậm chí có tờ còn đăng cả ảnh chụp cô khiêu vũ cùng những người đàn ông lang thang.
Lòng cô nguội lạnh, buông thõng tay ra, tạp chí và báo đang cầm liền rơi lả tả xuống thảm trải sàn.
"Anh ấy đâu?" Mãi lâu sau, Tô Nhiễm sốt ruột hỏi.
Gần đến bầu cử, bài báo này nhất định là đòn tấn công chí mạng với anh.
Chị Hoa cũng khẩn trương, chỉ về dưới lầu, dè dặt nói, "Cậu chủ...ở dưới
lầu, cũng vừa thấy tin này, còn nữa, trên mạng cũng lan truyền. Cậu chủ, sắc mặt cậu chủ nhìn không được tốt ạ."
Tay Tô Nhiễm phát run, vội mặc thêm áo rồi ra khỏi phòng ngủ.
Lệ Minh Vũ ngồi trên sofa phòng khách, anh nhàn nhã vừa uống cà phê vừa
đọc báo. Tô Nhiễm đứng trên cầu thang, bối rối nhìn bóng lưng to lớn của anh. Phong thái anh vẫn như mọi khi nhưng lại luôn dọa cô sợ như vậy.
Tô Nhiễm liếm bờ môi khô khan của mình, bước xuống lầu, trước khi đến sofa cô mới hiểu rõ giới truyền thông "quan tâm" đến nhường nào cuộc sống
của cô. Lệ