
Tấn Bằng dùng dằng không đồng ý, Tô Ánh Vân liền sống riêng phòng với ông. Mãi đến khi Tô Ánh Vân chứng kiến ông tằng tịu với Bạch Sơ Điệp, bà dứt khoát ly hôn. Hòa Tấn Bằng cũng tự đuối lý, buộc phải đồng ý.
Tô Ánh Vân bỏ hết tất cả. Bà cho rằng mọi thứ của nhà họ Hòa đều dơ bẩn, bà sẽ không dùng những đồng tiền được tạo ra từ sinh mệnh của bạn bè để sống!
Mắt Tô Ánh Vân nhòe nước, giọng nói bà tắc nghẹn, bà cầm khăn quẹt vội nước mắt, “Tôi muốn dẫn cả hai đứa con đi. Nhưng khi đó Hòa Vy đang bệnh nặng, tốn rất nhiều tiền chữa trị. Tôi sợ mình không lo được cho nó, theo tôi gặp nguy hiểm, tôi đau đứt ruột để nó lại cho Hòa Tấn Bằng. Nhưng tôi nhất định phải dẫn Tô Nhiễm đi, tôi không muốn nó biết ba nó đã dùng nó để giết người. Ngộ nhỡ đổ bể nó sẽ sống dằn vặt cả đời. Tôi không có khả năng thuyết phục tòa án phán cả hai đứa con cho tôi, nhưng tôi lúc nào cũng mong hai đứa con của mình sống hạnh phúc vui sướng. Chỉ tiếc chưa đứa nào làm được...”
Lệ Minh Vũ hoàn toàn hóa đá, mặt mày anh tái mét, một câu cũng nói không nên lời. Những chuyện Tô Ánh Vân kể không ăn khớp với điều anh biết. Ít nhất anh không biết ba ruột của anh là người khơi lên chủ tâm giết người!
Tô Ánh Vân lau nước mắt, bà nghi ngại nhìn anh, “Hồi đó, mọi người đều biết nhà họ Cố sinh một cô con gái, tại sao bây giờ lại thành con trai? Tôi và ba mẹ cậu biết nhau nhiều năm nhưng chưa bao giờ biết sự tồn tại của cậu, tại sao lại như vậy?”
Bên ngoài quán cà phê, trời đã ngừng mưa.
Vẻ mặt Lệ Minh Vũ lúng túng, miệng anh mím chặt, một lúc sau anh mới giải đáp thắc mắc của Tô Ánh Vân. “Mẹ tôi là một người khá mê tín.” Anh nói với chất giọng nhạt nhòa như sương mù đọng nơi cửa sổ, “Nghe ba mẹ nuôi kể, lúc tôi ra đời, gia đình tôi sống ở khu Hoa Phủ. Có một người chuyên coi tướng số đi ngang qua nhà, nói sinh nhật của tôi xung khắc với ba mẹ. Ba mẹ có thể sinh tôi nhưng không được tự mình nuôi nấng. Nếu không làm vậy, ba mẹ sẽ liên lụy tôi mất mạng. Người coi tướng kêu ba mẹ gửi tôi cho người khác chăm nuôi, chừng nào tôi lên tám mới được rước về. Trong tám năm đó, ba mẹ không hề nhắc đến con của mình.” Nói đoạn, Lệ Minh Vũ nặn ra nụ cười miễn cưỡng, “Không ngờ, tôi chưa tròn tám tuổi thì ba mẹ đã chết cháy. Không biết là người coi tướng số đó nói đúng hay sai.”
Tô Ánh Vân thảng thốt, “Vậy con gái...”
“Tôi tin ba mẹ chưa từng nói mình có con gái, phải không?” Lệ Minh Vũ nói thản nhiên.
Tô Ánh Vân vỡ lẽ. Đúng vậy! Bà chỉ biết tin Giang Lăng mang thai nhưng quãng thời gian đó cả bốn người đều quá bận nên không gặp nhau. Mãi đến một năm sau khi Giang Lăng đã sinh con, họ mới thật sự có thời gian tụ họp. Hồi đó, bà tận mắt thấy một cô bé trắng nõn đáng yêu. Bà còn nói với Giang Lăng, con gái của chị dễ thương quá. Nhưng Giang Lăng chỉ mỉm cười, không nói tiếng nào.
Thời gian sau, bà cũng hay nhìn thấy cô bé đó. Mỗi lần gặp nhau, bà còn trách Giang Lăng không dẫn con gái đi theo. Giang Lăng chỉ cười, không nói nửa chữ về con cái. Tô Ánh Vân cũng không nghĩ ngợi nhiều. Nhưng bỗng nghe Lệ Minh Vũ nhắc tới, bà cảm thấy quá đỗi kỳ lạ.
Lệ Minh Vũ trả lời nghi vấn của bà, “Cô bé đó là con của hàng xóm. Mẹ hay bồng cô bé về nhà chơi. Bà không thể sống cạnh con mình nên đành nhìn con của người khác để thỏa nỗi nhớ nhung.”
Tô Ánh Vân đau thắt lòng, Giang Lăng đã chịu quá nhiều khổ sở.
“Vậy ba mẹ cậu sắp xếp cậu ở đâu?”
“Giống như bà tìm hiểu. Từ bé, tôi đã lớn lên ở nhà họ Lệ. Ba mẹ nuôi là bạn thân của ba mẹ tôi. Ngày xưa, ba tôi từng cứu sống ba nuôi. Ba nuôi luôn mang ơn ba tôi nên nghe chuyện liền nhận nuôi tôi. Thỉnh thoảng, ba nuôi sẽ dẫn tôi về biệt thự sum họp với ba mẹ, bao gồm cả...” Lệ Minh Vũ nhìn Tô Ánh Vân đăm đăm, anh nghiêm giọng, “Ngày cháy đó!”
Tô Ánh Vân đờ đẫn. Bà nhớ Giang Lăng từng nói, Cố Hoài Dương đang tiếp bạn trên lầu. Có lẽ người ở trên lầu biệt thự khi đó là Lệ Minh Vũ và ba nuôi của anh.
“Tôi nghĩ bà vẫn còn chuyện giấu tôi.” Lệ Minh Vũ cất giọng nhàn nhạt.
Mặt Tô Ánh Vân đanh lại, ánh mắt bà hoang mang, “Tôi đã kể cậu nghe hết chuyện năm đó, không còn giấu diếm gì nữa.”
“Thế à?” Lệ Minh Vũ cười gằn, anh nheo mắt, bắn cho bà một cái nhìn chòng chọc, “Năm xưa, chính tai tôi nghe mẹ tôi cầu xin bà. Mẹ tôi khẩn nài bà điều gì? Thấy mẹ tôi van xin, bà đã không chút do dự từ chối mẹ tôi.”
Khi đó, anh nghe không rõ nhưng thần sắc bi thương vô vọng của mẹ luôn rõ như in trong đầu anh. Anh thậm chí còn nhớ vẻ mặt khước từ thẳng thừng của Tô Ánh Vân. Anh tin mẹ có việc quan trọng nài nỉ Tô Ánh Vân giúp đỡ, nhưng bà lại từ chối, hãm hại ba mẹ anh.
Tô Ánh Vân nghe Lệ Minh Vũ chất vấn, bà ngớ ra vài giây rồi đột nhiên bừng tỉnh, “Tôi nhớ rồi! Mẹ cậu có nhờ tôi nhưng tôi đã từ chối.”
“Mẹ tôi nhờ bà làm gì?”
Tô Ánh Vân liếm môi, mắt bà ra chiều đăm chiêu, “Chị ấy hy vọng tôi đứng ra vạch tội Hòa Tấn Bằng. Chị ấy biết Cố Hoài Dương và Hòa Tấn Bằng xem nhau như kẻ thù. Tuy Cố Hoài Dương có ý giết Hòa Tấn Bằng nhưng dù sao cũng không thành công. Còn Hòa Tấn Bằng lại lên kế hoạch dồn ép Cố Hoài Dương vào đường cùng. Nếu Cố Hoà