Old school Easter eggs.
Hào Môn Kinh Mộng

Hào Môn Kinh Mộng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3210690

Bình chọn: 9.5.00/10/1069 lượt.

ết hận thù, quyết định từ nay về sau lại là bạn tốt như thuở ban đầu.

Hai nhà tiếp tục làm bạn bè, nhưng số lần gặp gỡ và tụ tập giữa bốn người giảm hẳn, không còn giống như hồi trước chỉ cần gặt hái thắng lợi hay công việc tiến triển là cùng nhau ăn mừng lập tức.

Sau sự việc đó, họ cùng lắm chỉ gặp nhau theo kiểu đàn ông gặp đàn ông, phụ nữ gặp phụ nữ. Mối quan hệ nhạy cảm giữa hai nhà quanh quẩn trong một trạng thái kỳ lạ suốt nửa năm dài ròng rã. Tuy hai nhà đều cố không nhắc tới chuyện xảy ra khi đó nhưng Tô Ánh Vân biết nó như một ngòi nổ, chỉ cần có lửa thì sẽ nổ tung.

Rốt cục ngọn lửa đó cũng tới!

Mọi việc bắt đầu từ bữa tiệc Hòa Tấn Bằng tổ chức cho con gái Hòa Nhiễm, mừng sinh nhật hai tuổi của con. Ngày hôm ấy, cô mặc đồ xinh xắn như công chúa, đón nhận vô vàn lời chúc của mọi người. Tô Ánh Vân là chủ nhân của bữa tiệc, bà muốn dồn sức tiếp khách nhưng phải chăm sóc Hòa Vy và Hòa Nhiễm. Giang Lăng và Cố Hoài Dương cũng tham dự, họ tặng món quà xinh xắn nhất cho hai cô bé.

Hòa Vy và Hòa Nhiễm dù sao cũng là trẻ con. Hai cô bé chơi trò trốn tìm, làm Tô Ánh Vân phải tìm khắp nơi.

Bữa tiệc gần kết thúc nhưng hai cô bé lại không thấy đâu. Tô Ánh Vân đi tìm đủ chỗ. Khi quẹo qua một góc, bà thấy cô bé đang ngồi xổm trước cửa sổ chơi đùa. Bà thở phào nhẹ nhõm, định đi lại kéo hai cô bé thì vô tình nghe thấy âm thanh quen thuộc phát ra từ phòng tiếp khách đang khép hờ cửa. Căn phòng này nằm xa đại sảnh nên không gian nơi đây đặc biệt vắng lặng. Bà bước nhẹ lại đó, choáng váng nhìn chồng Hòa Tấn Bằng của bà và Giang Lăng đang ở cùng nhau trong đó. Bà chỉ muốn nhào lên giết chết hai người bọn họ. Ý nghĩ đầu tiên bật ra khỏi đầu bà là... lẽ nào họ lại làm chuyện đó. Lúc bà định bỏ đi lại nghe thấy câu chuyện họ đang nói nằm ngoài trí tưởng tượng của bà.

Trong phòng tiếp khách, Giang Lăng khóc lóc sướt mướt, Hòa Tấn Bằng lúng túng đưa khăn giấy cho bà. Tô Ánh Vân nghe Hòa Tấn nói. “Chị đừng khóc, để người khác thấy lại nghĩ tôi làm gì chị nữa.”

Giang Lăng cầm khăn giấy lau nước mắt, bà nghẹn ngào lên tiếng, “Tôi hối tiếc, ân hận vì hành động ngu ngốc đó mà khiến hai nhà thành thế này.”

“Xin lỗi, tôi luôn muốn xin lỗi. Hôm đó, tôi nhìn lầm chị thành Tiểu Vân, bồng chị vào phòng ngủ...”

“Anh đừng nói nữa. Hai chúng ta đừng nên gặp nhau, lỡ bị người khác trông thấy lại khó lòng giải thích.” Giang Lăng vội nói.

“Không phải, tôi muốn tìm cơ hội để nói chuyện này. Giang Lăng, chị ngẫm lại đêm đó đi. Thực ra đêm đó chúng ta không có quan hệ với nhau, chúng ta chỉ cởi quần áo nằm ngủ cùng giường thôi. Chị biết tôi đau khổ đến thế nào không? Tôi giải thích với Hoài Dương nhưng anh ấy không tin. Anh ấy không sai, dù chúng ta không xảy ra chuyện gì nhưng không thằng đàn ông nào có thể chứng kiến vợ mình khỏa thân nằm với thằng khác.” Hòa Tấn Bằng nóng nảy gãi đầu, ông nhìn Giang Lăng, “Hôm nay, tôi tìm chị là mong chị nhớ lại việc đêm đó. Nếu được tôi xin chị nói chuyện này với Tiểu Vân giúp tôi. Tôi nói cô ấy không tin. Chị cũng biết tôi rất yêu Tiểu Vân, tôi không thể mất đi cô ấy. Cô ấy không nhắc tới nhưng tôi biết cô ấy luôn canh cánh trong lòng. Chuyện này vốn là hiểu lầm, tôi và chị hoàn toàn trong sạch.”

Giang Lăng lặng người, hồi tưởng việc đêm đó. Thần sắc của bà thoáng lờ mờ rồi đột nhiên sáng lên như đã xác định được việc gì đó. Bà đỏ mặt, “Có thể... chúng ta không xảy ra chuyện gì với nhau.” Nếu như bà và Hòa Tấn Bằng thật sự lên giường, bà chắc chắn sẽ cảm giác được. Lúc bà tỉnh dậy, cơ thể bà không hề khó chịu khác thường nhưng do khi đó quá hoảng loạn nên bà không nghĩ đến.

Hòa Tấn Bằng vừa xúc động vừa biết ơn Giang Lăng, “Chúng ta thật sự trong sạch, vả lại lúc đó tôi say như chết sao còn khả năng làm việc khác? Giang Lăng, đối với tôi mà nói, Tiểu Vân rất quan trọng. Cả chị và Hoài Dương cũng là những người bạn quan trọng nhất trong đời tôi. Tôi muốn mọi chuyện trở lại như xưa. Mọi việc cứ đổ hết lên tôi, để tôi gánh chịu, tất cả đều do tôi không tốt. Tôi hy vọng chị sẽ giúp tôi giải thích rõ ràng.”

Giang Lăng nở nụ cười nhẹ nhõm, có lẽ bà đã bỏ được gánh nặng trong lòng nhưng sắc mặt bà cũng toát vẻ khổ sở, “Chúng ta làm sao giải thích chuyện này với họ? Dù họ nghe cũng chưa chắc đã tin. Nhất là Hoài Dương, anh ấy đã thấy chúng ta ngủ chung, cái gai ngày rất khó nhổ đi.”

Hòa Tấn Bằng buồn phiền đấm mạnh vào đầu, ông thở dài, “Tôi ngu lắm. Lẽ ra tôi phải dẫn chị đi bệnh viện kiểm tra ngay lúc đó, như vậy sự thật sẽ phơi bày rõ ràng.”

“Bây giờ anh nói thì còn làm được gì?”

Tô Ánh Vân đờ đẫn đứng bên ngoài. Đầu óc bà đầu tiên là trống rỗng, sau đó là kích động lạ thường. Hóa ra Hòa Tấn Bằng và Giang Lăng không có quan hệ với nhau. Nhưng Hòa Tấn Bằng nói đúng, nếu ông nói liệu bà và Cố Hoài Dương có tin? Trong phòng khách lặng phắc như tờ, Hòa Tấn Bằng và Giang Lăng đang cố nghĩ cách giải thích. Tô Ánh Vân do dự không biết có nên đi vào hay không. Đúng lúc này...

“Hai người đang làm gì?” Một giọng nói lạnh lùng tột độ vang lên đằng sau Tô Ánh Vân.

Tô Ánh Vân chưa kịp quay đầu đã thấ