Insane
Hào Môn Kinh Mộng

Hào Môn Kinh Mộng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3212255

Bình chọn: 9.5.00/10/1225 lượt.

qua, dù cho cô và Mộ Thừa có quan hệ thật sự thì liên quan gì đến anh? Lúc đó, nếu không phải vì

anh tuyệt tình, cô sẽ mất đi thuần khiết ư? Thậm chí, con của cô cũng vì anh tuyệt tình mà không còn. Tất cả mọi thứ này, cô chỉ muốn lãng quên, nhưng vì sao anh không buông tha cô?

Cô nói khiến sắc mặt Lệ

Minh Vũ càng thêm u ám, lửa giận nóng cháy trong mắt anh càng thêm rừng

rực. Vì người đàn ông đó mà cô miễn cưỡng không muốn như vậy.

"Cầm thú? Em yên tâm, từ nay về sau, tôi sẽ làm em cảm nhận đầy đủ cái được

gọi là cầm thú." Vẻ mặt anh trầm tĩnh như mọi khi, thấy mắt cô hoảng

loạn, nhếch miệng cười nhạt, "Tôi vẫn chưa muốn mới nhiêu đó mà đã giày

vò chết em. Hôm nay, ngoan ngoãn ở nhà chờ tôi về. Buổi tối, tôi sẽ từ

từ dạy bảo em."

Cô không rõ anh nói gì, chỉ cảm thấy màu sắc của ánh mắt anh đáng sợ, giọng điệu anh trầm thấp mềm mại, nhưng lại khiến

cô bất an.

Lệ Minh Vũ nói hết, đi vào phòng tắm. Đánh răng rửa mặt xong xuôi, cũng không ngoảnh đầu lại liền rời khỏi.

Trong căn biệt thự to rộng chỉ còn một mình Tô Nhiễm, cô vẫn ngồi dưới đất, bất động như búp bê thủy tinh.

Không biết trôi qua bao lâu, cô mới động đậy, nén nhịn đau đớn đứng dậy, vịn tay lên tường rồi bước từng bước vào phòng tắm.

————Hoa lệ phân cách tuyến———

Buổi chiều yên ắng cực kỳ, Tô Nhiễm ngồi bó gối cạnh cửa sổ, ngắm nhìn dòng người và xe cộ ngược xuôi như nước chảy bên ngoài.

Không ngờ cô lại trốn thoát. Có lẽ Lệ Minh Vũ cho rằng cô không thể bỏ đi nên không khóa cửa. Rời khỏi biệt thự, cô liền đi nhờ xe về đến căn phòng

mà cô đã mướn. Trong phòng trống không, còn chưa kịp lắp đặt thiết bị,

nên cô ngồi bệt dưới sàn nhà suốt mấy tiếng qua.

Áo sơmi khó có

thể giấu đi vết thâm tím mà anh lưu lại. Cô khóc to rất lâu trong phòng

tắm, lần này cô khóc bi thương hơn cả bốn năm trước. Nước mắt cô hòa lẫn vào bọt nước dưới vòi sen, cô tẩy rửa cơ thể mình một lần rồi lại một

lần, nhưng làm như thế nào cũng không tẩy sạch nhục nhã mà tối qua anh

gây ra cho cô.

Cô đau đến chết lặng. Cũng như bây giờ, hai mắt

cô khô cạn, khóc không ra nước mắt, khắp người cô căng cứng đau buốt,

chỉ cần khẽ động đậy, cơ thể và trái tim cô thống khổ như phải trải qua

cực hình.

Vì vậy, khi Mộ Thừa và An Tiểu Đóa xông vào căn phòng

trống trãi, liền thấy sắc mặt Tô Nhiễm tiều tụy ngồi cạnh cửa sổ. Hai

người càng thêm hoảng sợ, nhất là Mộ Thừa, anh đứng thừ người. Vài giây

sau, anh mới đi đến ôm lấy Tô Nhiễm, còn chưa kịp hỏi, anh đã nghe thấy

cô cau mày bật ra đau đớn. Ánh mắt anh thoáng rơi vào dấu vết thâm tím

lộ ra ngoài quần áo, đáy mắt anh vừa yêu thương vừa lo lắng...

"Tô Nhiễm, tại sao lại như vậy?" Anh dịu dàng ôm cô, nhìn kỹ hơn những dấu

thâm tím này, anh hiểu rõ ngay lập tức. Mộ Thừa là người từng trải, chỉ

cần nhìn sơ đã biết cô gặp chuyện gì. Anh giận tím tái mặt mày, căm phẫn quát to: "Tên cầm thú đó đối xử với em như vậy?" An Tiểu Đóa cũng sợ hãi, trong nhất thời cô đứng sững tại chỗ nhìn Tô

Nhiễm. Cô chưa bao giờ thấy dáng vẻ này của Tô Nhiễm, yên lặng đến mức

có thể hòa lẫn vào không gian xung quanh. Tô Nhiễm ngồi bó gối im lặng ở đó, sắc mặt trắng bệch dọa người. Trời biết, hai đêm nay, cô tìm Tô

Nhiễm đến phát điên. Ngay cả căn phòng trống này, cô cũng đã tìm. Vậy

thì Tô Nhiễm mới trở về từ đâu?

Cô không bước lên trước. Nhưng

khi cô thấy Mộ Thừa vốn luôn nho nhã dịu dàng lại mất kiềm chế quát to,

cô đã hiểu tất cả mọi chuyện. Mộ Thừa yêu Tô Nhiễm, lẽ ra cô phải đoán

ra từ sớm. Lần đầu tiên, Mộ Thừa bất ngờ xuất hiện trước nhà cô, lẽ ra

cô phải đoán ra chứ. An Tiểu Đóa hít sâu một hơi, đè nén thôi thúc muốn

khóc trong lòng. Tất cả dường như diễn ra quá nhanh, Tô Nhiễm gặp chuyện gì, cô không rõ ràng, Mộ Thừa làm sao quen Tô Nhiễm, cô cũng không

biết. Cô thấy rất khó chịu, cũng rất ước ao, nhưng cô càng xót xa dáng

vẻ hiện tại của Tô Nhiễm.

Mãi lâu sau, Tô Nhiễm mới phản ứng, ánh mắt ngây dại, im lặng nhìn Mộ Thừa ở trước mặt.

"Tiểu Nhiễm, anh là Mộ Thừa. Đừng sợ, mọi chuyện đã qua rồi." Mộ Thừa thấy cô yên lặng, anh đau đến nát lòng, cố nén lửa giận, anh dịu dàng, cẩn thận vuốt tóc cô, cất giọng thì thầm: "Tiểu Nhiễm, anh xin lỗi, là anh không tốt."

Khóe miệng Tô Nhiễm giật giật, viền mắt ươn ướt. Cô hoảng hốt như thấy lại bốn năm trước. Khi cô phát điên, đập mạnh đầu mình bị

thương, khi cô bị trầm cảm nặng, tuyệt vọng thương tổn bản thân, luôn là người đàn ông này xuất hiện trước mặt cô. Anh dịu dàng, yêu thương nói

với cô, Tiểu Nhiễm, mọi chuyện đã qua rồi, anh sẽ ở mãi bên cạnh em.

Bốn năm sau, anh vẫn xuất hiện. Khi cô tổn thương vô tận lần nữa, anh vẫn ở đây, dịu dàng vỗ về cô. Đây là Mộ Thừa. Đây là người đàn ông mà cô

không thể không biết ơn.

Thấy đôi mắt cô ngấn nước mải miết nhìn bản thân, Mộ Thừa đau đớn cực hạn. Hình ảnh cô nén nước mắt như một con dao đâm sâu vào tim anh. Tay anh run run chạm vào gò má cô, Mộ Thừa cúi người, đôi môi ấm áp in lên trán cô.

Trong nháy mắt, nụ hôn của Mộ Thừa hạ xuống, An Tiểu Đóa cứng đờ người, rồi xoay mạnh sang chỗ

khác. Giây tiế