
về thời gian của Thư Lộ không được rõ ràng cho lắm, chỉ láng máng nhớ sắp đến Tết mà thôi.
- Hôm nay bao nhiêu rồi?
- Hai mốt rồi đó.
Hai mốt à… hình như cô quên chuyện gì đó thì phải, song nghĩ mãi, nghĩ đến nát óc mà chẳng ra.
Chiều đến, cô có cảm giác bồng bềnh nhẹ trôi. Lúc họp bàn kịch bản,
mọi người thảo luận cái gì đó hình như chẳng liên quan tới cô, chốc chốc cô lại tự hỏi, rốt cuộc mình quên cái gì nhỉ.
Tầm trưa, cuối cùng anh già đã chịu gọi điện tới, để cô có cơ hội “nở mày nở mặt” một phen, nhưng đang vội thu tiết mục, nên cô đã từ chối
lời mời ăn cơm tối.
Nhân lúc nghỉ giải lao, cô tranh thủ vào nhà vệ sinh rửa mặt cho tỉnh táo. Vừa đi, cô vừa xắn tay áo, nước lạnh vã lên mặt chắc chắn sẽ thoải mái hơn. Biên tập phòng kế bên và đạo diễn vừa bước ra từ nhà vệ sinh,
chào cô xong, họ liền bàn bạc gì đó.
- Tớ khoảng tầm bốn mươi ngày, chu kỳ dài hơn người bình thường…
Thư Lộ mở vòi nước, hít một hơi thật sâu rồi ghé mặt lại gần, nước
máy mơn man trên má cô, cảm giác đóng băng trong chớp mắt. Thế rồi, cô
sực nhớ ra gì đó, thậm chí quên cả nín thở khiến nước xộc vào mũi. Cô
ngẩng phắt đầu lên, đoạn nhìn mình trong gương, không nén được cơn ho,
mũi tắc nghẽn thật khó chịu, nhưng lúc này, đối với cô mà nói đã chẳng
còn cảm giác gì. Cuối cùng cô mới biết mình quên gì…
Bạn thân[7'>! Bà bạn thân kia đến giờ còn chưa thấy đâu!
[1'> “Lão ngoan đồng” là ngoại hiệu của Chu Bá Thông trong tiểu thuyết của
Kim Dung, là người có tính tình ngây thơ, hay đùa giỡn như trẻ con.
[2'> Đạo diễn của phim Love letter.
[3'> Love letter kể về Hiroko Watanabe đã mất đi vị hôn phu Itsuki Fuji của
mình trong một tai nạn khi leo núi. Vào ngày giỗ lần thứ hai của Itsuki
Fuji, Watanabe tìm thấy địa chỉ nhà cũ của Fuji trong album ảnh thời
trung học của anh. Cô quyết định viết cho vị hôn phu đã mất của mình một lá thư và gửi theo địa chỉ đó dù biết rằng địa chỉ đó đã không còn tồn
tại. Thật bất ngờ là cô đã nhận được hồi âm của Fuji. Không dám chắc
người hồi âm thư có phải là Fuji không, Hiroko tiếp tục gửi thư và phát
hiện ra rằng đó không phải là người chồng chưa cưới đã qua đời của mình
mà là một cô gái có cùng tên với anh, và thật tình cờ, cô gái đó là bạn
học trung học của Itsuki Fuji.
[4'> Năm 2000 các cậu ạ, đừng thắc mắc nhiều ; ;
[5'> Lại giải thích: các cậu cũng biết xưng hô ngộ nị trong tiếng trung
giống I you trong tiếng anh rồi đó, chỗ này Thư Lộ nói “em chào anh ạ”
thì cũng không khác gì “cháu chào chú ạ”, nên chú “phụ huynh” hiểu nhầm
là điều dễ hiểu nhé.
[6'> Sự tích thì đọc ở đây, dài quá, ngại viết chết đi được: https://vi.wikipedia.org/wiki/Li%C3%AAm_Pha
[7'> Ý chỉ kinh nguyệt.
Bùi Gia Tu đứng dưới tầng trệt của đài phát thanh, gió tháng một rét
căm căm lướt qua mặt anh, mang tới cảm giác ngột ngạt. Dường như anh
đang quay về với những ngày đông tháng giá của New York, anh dành cả
ngày trong thư viện, cho tới lúc đóng cửa mới nhận ra mặt đường loang
loáng nước mưa tự bao giờ. Mưa tạnh, anh kéo cao cổ áo khoác, xách cặp
giấy tờ đạp nước mưa đi về hướng nhà trọ. Kỳ nghỉ hè sau đó, anh cố gắng tìm một công việc gần thư viên, rồi thường xuyên trốn ra thư viện trong giờ làm việc, để tránh ông chủ biết, anh quẳng áo khoác lại chỗ làm,
làm như anh chỉ bỏ ra ngoài một lúc. Thế nên thứ gió rét này chẳng thấm
thía vào đâu so với anh.
Dáng người thẳng tắp của anh trở nên ngộ nghĩnh và mới lạ so với đám
đông so vai rụt cổ. Anh chìa tay lấy di động ra xem, để chắc chắn mình
không bỏ lỡ cuộc gọi nào, rồi lại lặng lẽ đợi chờ.
Anh thấy nghi ngờ, rõ ràng tầm trưa nói với anh buổi tối rất bận, thế mà đến chiều đã gọi điện đề nghị gặp mặt do có việc gấp, chắc con gái
thường vậy, mọi phút mọi giây đều tiềm tàng khả năng vô hạn.
Dạo gần đây khi về nhà, anh thường có cảm giác bơ vơ là lạ khôn tả.
Anh lẻ bóng đã mười mấy năm, sống một mình thành quen mất rồi. Lắm khi
ghé nhà anh trai, thấy cháu trai cháu gái nô đùa ầm ĩ, anh cũng thấy vui nhưng bảo anh sống chung với hai đứa nó, anh chỉ muốn khước từ. Tối qua nằm trên giường, bỗng dưng anh có một mong ước, ước gì ai đó xuất hiện
trước mặt anh, bất kể là vui vẻ hạnh phúc hay buồn bực khổ đau, sự xuất
hiện của cô khiến anh ngập tràn hạnh phúc.
Đó là tình yêu chăng? Nếu phải, vậy cũng hơi muộn nhỉ, muộn đến nỗi
anh có cảm giác tình yêu vất vả ghê. Hay người già thường thế?
Nhưng cô bé ấy, dáng vẻ bỏ chạy của cô luôn khiến cơn bực dọc trong
anh bùng phát rất nhanh. Anh toan túm lấy cô, cảnh cáo cô đừng có mà làm ngơ; đừng có làm bộ cắm cúi đi lướt qua anh; đừng có mà cau mày bởi
những thứ ngổn ngang trong lòng; cũng đừng nghĩ cách vùng khỏi anh. Thực lòng anh rất muốn hỏi cô, rốt cuộc mối quan hệ này là thế nào với cô,
thế mà lần nào cũng như lần nào, lời dâng lên tới môi, anh lại như mắc
phải xương cá, nhả không xong mà nuốt thì không đặng.
Nghĩ tới đó, anh liền thấy bất lực, hình như nhiều năm lắm rồi anh
không biết tới thứ cảm giác này, thậm chí, đã quên đi phần nào. Thế mà
vào những ngày đông rét buốt của năm 2000, một cô bé c