XtGem Forum catalog
Hạnh Phúc & Tình Yêu Cõi Bờ Bên Ấy

Hạnh Phúc & Tình Yêu Cõi Bờ Bên Ấy

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325073

Bình chọn: 8.5.00/10/507 lượt.

cô vẫn hối hận vì đã ăn món sườn heo sốt tiêu đen.

Trong giờ họp, dạ dày cô bắt đầu rục rịch biểu tình, thậm chí lãnh đạo

đài đang tuyên dương mà cô cũng ù ù cạc cạc. Bấm bụng đợi tới lúc tan

họp, dạ dày lại bình thường như cân đường hộp sữa một cách kì lạ, Thư Lộ tự nhủ: Hay do chứng “sợ họp” nhỉ?

Tối qua, anh già gọi điện hẹn tối nay dẫn cô đi ăn cơm. Lòng cô khấp

khởi thầm mong, thế mà lúc gặp nhau ở dưới lầu, anh lại dẫn cô đi mua

KFC.

Anh giải thích ngắn gọn:

- Nhã Quân và Nhã Văn đang đợi.

- Sao anh không gọi điện cho em. – Thư Lộ ảo não nói.

- Bây giờ nói cũng như nhau mà.

- Như đâu mà như. – Cô nói với vẻ ấm ức: – Thế này thì làm sao đồng

nghiệp biết em có di động được, mà còn là GD90 nữa chứ, cả buổi chiều em đắn đo suy nghĩ mãi không biết nên khoe khéo kiểu gì.

Anh già nghệt mặt, sau rồi phá lên cười.

Lần đầu tiên Thư Lộ thấy anh già cười thoải mái đến vậy, trước kia nhiều lắm chỉ thấy anh cười mỉm mà thôi.

- Sao, buồn cười gì chứ?

Anh già cười tươi rói, hai bên má lúm đồng tiền nho nhỏ hiện rõ trên khóe môi:

- Không có gì, chí ít, em cũng là cô bé thành thực.

Thư Lộ hậm hực nghĩ, là bởi trước mặt anh, cô không cần giấu giếu gì đó thôi.

Sau tiếng chuông cửa, tiếng bước chân hối hả vang lên, tuy lần trước

cũng nghe thấy tiếng bước chân tương tự, nhưng Thư Lộ vẫn cầm chắc trong lòng, người ra mở cửa là Nhã Văn.

- Cô chú đến rồi ạ!

Nhã Văn đón lấy bịch túi đựng KFC từ tay hai người.

Lúc ăn cơm, hai anh em nói cười rôm rả, chắc đã làm lành rồi đây.

Anh già ngồi kế bên, mỉm cười nhìn hai đứa cháu bằng dáng vẻ hồn hậu. Thư Lộ chợt nghĩ, nếu năm xưa mẹ hai đứa nhỏ lấy người em thay vì cưới

người anh, thì có khi con cái anh già cũng tầm này tuổi rồi cũng nên.

Cô thấy hơi tò mò, không biết mẹ bọn nhỏ như thế nào nhỉ, đẹp nghiêng nước nghiêng thành hay khí chất cao sang nhỉ? Bởi trong ấn tượng của

cô, chỉ những người phụ nữ như vậy mới xứng với anh già.

Đúng lúc đó, chuông cửa reo vang. Nhã Quân đứng dậy ra mở cửa, một

người đàn ông cao to đứng ngoài, đường nét khuôn mặt hao hao Gia Tu.

Nhưng biểu cảm không nghiêm nghị bằng anh già, mà hiền hoà và mang lại

cảm giác ấm áp hơn nhiều.

- Ba.

Nhã Quân rút đôi dép cất trong kệ ra, đưa ba nó.

Thư Lộ đang cắn hamburger bỗng cứng đờ mặt, thì ra đây là anh trai của Gia Tu, kiêm ba bọn nhỏ – nói vậy tức là “phụ huynh” rồi…

Cô vội vàng nuốt miếng bánh trong miệng, dùng giấy lau qua quýt mấy

cái, đợi ông anh bước tới, cô lập tức đứng phắt dậy, lễ phép nói:

- Em chào anh ạ.[5'>

Anh ta sửng sốt ra mặt, sau mới ôn tồn hỏi:

- Cháu là… bạn của Nhã Quân và Nhã Văn à, chào cháu, chú là ba hai đứa, cứ gọi chú là chú Bùi cho tiện.

Nói dứt câu, anh mới nhận ra bốn kẻ còn lại đang á khẩu nhìn mình.

Hai đứa con gắng lắm mới nhịn được cười, nom có vẻ chật vật, bởi coca

trong miệng Nhã Văn đã men theo khoé miệng chực chảy ra ngoài. Anh hơi

lo, miếng coca ấy mà phun trúng quần áo thì không sao, bịch Ômô anh mới

mua dạo gần đây rất tiện, không cần vò tay, cứ quẳng vào máy giặt là

xong, nhưng ngộ nhỡ nó phun ra tấm thảm lông cừu anh mới mua tuần trước

thì rắc rối to. Tiệm giặt khô trong khu mới dọn đi, nếu mang ra ngoài

giặt, lại phải vác tới tận Từ Gia Hối cơ. Đoạn anh ngó sang đứa con

trai, một tay thằng bé cầm đùi gà rán, tay kia cầm tương cà, hai thứ ấy

chực rơi xuống lúc nào chả biết – trời ơi đó là tấm thảm anh mới mua

tuần trước, giá khuyến mại là bốn trăm tám mươi tám tệ tám hào! Chưa kể

cô bé ngoan ngoãn lễ phép kia đang nhìn anh với con mắt tròn xoe, cớ gì

lại ngạc nhiên đến vậy, nhẽ nào – trông anh quá trẻ, không giống ba bọn

nhỏ à? Mấy năm trước chắc còn đỡ, chẳng bù cho mấy năm nay tóc bạc tua

tủa, Nhã Văn thường nói, hai năm qua ba già sọm đi… trời ơi, Liêm Pha[6'> già mất rồi. À còn cả Gia Tu, bình thường thằng em vốn cẩn trọng trong

lời ăn tiếng nói, thế mà bữa nay nom lạnh te, mặt hơi tái, điệu bộ như

muốn đánh nhau, hay dạo này yếu thận nhỉ?

- Đây là bạn em, Tào Thư Lộ. Thư Lộ, đây là anh trai tôi. – Giọng Gia Tu nghe thực sự lạnh lùng: – Bùi Gia Thần.

Hai đứa nhỏ không nhịn được nữa, liền phá ra cười. Gia Thần để ý thấy coca trong miệng Nhã Văn và tương cà trên tay Nhã Quân rủ nhau nhỏ

xuống tấm thảm lông cừu trắng toát, mà anh mới mua với giá khuyến mãi là bốn trăm tám mươi tám tệ tám hào, song bất chấp tất cả, anh vẫn lịch

lãm gật đầu với Thư Lộ:

- Chào em, anh thường nghe Gia Tu và hai đứa nhỏ nhắc tới em, anh không nghĩ em…

Anh ngắt câu giữa chừng, bầu không khí xung quanh lập tức im bẵng:

- … Lại trẻ thế này.

Thư Lộ cười thân mật đáp lại, song bụng bảo dạ, chắc mình cười phải sượng lắm.

Thứ Sáu, nắng dịu dàng, chẳng rõ căng tin mắc cái giống gì mà cho mọi người ăn món sườn heo sốt tiêu đen suốt ba tuần liền. Thư Lộ bấm bụng

nhường sườn heo cho Tiểu Man, bởi bữa nay, cô thấy người nôn nao mắc ói

dù chưa bỏ bụng thứ gì.

- Cậu biết gì chưa? – Tiểu Man vừa ăn sườn heo, vừa lúng búng nói: – Hôm qua anh Triệu bảo, thứ Ba tuần sau thu hai số liền đó.

- Ngày mấy?

- Hai nhăm tháng một.

Khái niệm