
rong đầu Thư Lộ tức thì lục tìm cái tên của bà ta, người mà cô mới gặp gỡ tuần trước xong.
- Phan Bỉ Đắc. – Bà nhà văn mỉm cười nói.
- A chào cô ạ.
Thư Lộ lập tức chìa tay ra. Thú thực, Thư Lộ chưa bao giờ phủ nhận
cái trí nhớ cà tàng của mình. Khi người ta tự giới thiệu xong, cô luôn
lịch thiệp chìa tay tỏ lòng hữu nghị.
Nữ nhà văn có vẻ phật ý, bà ta bắt tay cô rất chặt, đoạn nói:
- Tôi tới tham dự một tiết mục nghị luận xã hội, MC khá nổi tiếng… tên là cái gì…
- Đinh Phàm. – Thư Lộ đỡ lời.
- À đúng. – Phan Bỉ Đắc đeo kính lên, làm vậy khiến bà ấy đĩnh đạc
hơn hẳn: – Bài phỏng vấn lần trước của cô chưa hoàn thành, bao giờ gọi
lại cho tôi nhé.
- Vâng ạ.
Thư Lộ bấm bụng nghĩ, cô không nhớ nổi lần trước đã phỏng vấn những gì nữa, mà cứ như thể người bị phỏng vấn là mình vậy.
Tạm biệt bà cô nhà văn, Thư Lộ liền quay về văn phòng. Ngoài cửa sổ,
nắng lên rực rỡ, lạ ở chỗ tự nhiên cô thấy nhớ anh già. Lòng chộn rộn
nghĩ, hay tối nay gọi điện cho lão ấy nhỉ.
Giờ tan tầm, Thư Lộ cất quyển danh bạ lưu số điện thoại của anh già
vào trong túi áo khoác, hai tay thọc vô túi áo là nắm chặt cuốn sổ nhỏ
xíu. Cô cúi đầu, rảo bước trong gió, ý nghĩa muốn về nhà gọi điện càng
lúc càng trở nên cấp thiết.
Bỗng cô đâm sầm vào một người. Luống cuống ngẩng đầu lên, khuôn mặt nghiêm nghị của anh già xuất hiện lù lù ngay trước mắt.
Cô kinh ngạc há hốc mồm nhìn anh, gió thốc vào họng khiến cô bật mấy tiếng ho:
- Sao lại là anh?
- Sao không thể là tôi? – Ánh mắt Gia Tu thoáng xót xa.
Anh choàng lại khăn cho cô, anh biết cô thường dùng khăn choàng cổ kiêm luôn khẩu trang:
- Đi ăn súp cay Tứ Xuyên không?
Thư Lộ nhìn anh, chẳng nói chẳng rằng, máy móc gật đầu, rồi nối bước anh leo lên taxi.
Trong xe ấm cúng vô cùng, Thư Lộ tháo khăn quàng cổ xuống, len lén trộm nhìn nét mặt nghiêng nghiêng của anh:
- Tuần qua… sao anh không… gọi điện cho em.
- Tôi bận công tác.
Thư Lộ nghĩ thầm trong bụng “Công tác thì cũng gọi được chứ bộ.” song cô không nói ra miệng, nói vậy cứ làm như cô mong điện thoại của anh
lắm vậy.
Cô liếc anh, chợt nhận ra anh đang tủm tỉm nhìn mình.
Bỗng đâu, anh nắm lấy tay cô, cằm áp nhẹ lên gò má cô, ôm cô vào lòng.
Chẳng ai nói với ai câu nào, chỉ dựa vào nhau lặng lẽ thế thôi. Thư
Lộ chợt nghĩ, hình như thời gian đang lắng lại, người qua đường, cửa
hiệu và những con đường vun vút lướt qua bên ngoài cửa sổ chỉ là thứ đồ
trang trí, còn hai người bọn họ mới là vật thể sống, sự tồn tại của họ
mới là chân thật.
Taxi dừng bánh, giọng bác tài đều đều không âm điệu:
- Mười ba tệ, cảm ơn. (Thấy tôi không lên tiếng là mấy người coi tôi thành xác chết đấy phỏng?)
Trả tiền xuống xe, và lại một lần nữa, chỗ vốn bán súp cay hàng ngày
nay lại trống huơ trống hoác – khiến cả hai thất vọng tràn trề.
Hai người cùng nhìn nhau, Gia Tu nói:
- Lên nhà tôi vậy, nhưng mà nguyên liệu làm lẩu không còn nhiều đâu, lần trước bị em ăn hết rồi.
- Đành giải quyết cho xong đống còn thừa vậy. – Thư Lộ hóm hỉnh nói.
Thay vì đáp, Gia Tu chỉ chăm chăm nhìn cô, cho đến khi cô ngại ngùng lảng tránh ánh mắt anh.
- Em biết không?
Anh bước lại gần, cúi xuống, tì trán lên trán cô:
- Suốt một tuần tôi cố kiềm chế không gọi điện cho em… tôi cũng không biết mình kiềm chế kiểu gì nữa…
Thư Lộ lặng người sửng sốt. Cô sợ mình sẽ hôn lên đôi môi anh nếu dám động đậy. Cô chỉ biết hỏi một câu ngờ nghệch:
- Sao anh phải kiềm chế?
Anh già chớp mắt, cô có cảm giác rất rõ rệt hàng lông mi của anh vừa quét trên mặt cô, gợi ngứa ngáy râm ran.
- Em nhỏ lên nhà ăn lẩu đi thôi.
Anh mỉm cười kéo tay cô, đoạn lấy chìa khoá trong túi ra. Tay anh ấm áp, ram ráp, giống bàn tay ba dắt cô đến trường thưở nhỏ.
Bỗng Thư Lộ cảm thấy, dù ở mặt nào đi chăng nữa, thì mình vẫn chưa xứng tầm làm đối thủ của lão.
***
Thời gian thu âm của “Đường sách thênh thang” chuyển từ chiều Chủ
nhật sang chiều thứ Ba, vậy là Thư Lộ khỏi phải mất cả ngày thứ Bảy để
chuẩn bị bản thảo nữa. Giờ giấc làm việc của cô bắt đầu giống dân văn
phòng bình thường rồi đó.
Hôm đi công tác về, anh già tặng cô một chiếc Panasonic GD90[4'> màu bạc làm quà. Cô chỉ đáp lại bằng một tiếng “ờ” rồi lặng lẽ nhận
lấy, đợi anh già trở vào bếp lấy coca, cô liền phấn khích xoa xoa vuốt
vuốt thân máy trơn truột, cô khao khát một chiếc di động từ lâu rồi, mà
còn đúng mẫu cô thích nữa chứ!
Chẳng rõ tự bao giờ, dường như anh đã nắm rõ mọi mừng vui buồn giận
của cô. Những lúc ở bên anh, mọi giấu giếm đều trở nên dư thừa.
Trở về nhà, cô lưu số máy anh già đầu tiên. Thoạt đầu cô còn rầu rĩ
nghĩ, coi như báo đáp lại món quà anh tặng vậy. Rồi rất nhanh sau đó, cô liền hớn hở gọi điện đi khắp nơi, thông báo cho bạn bè gần xa số máy
của mình, cứ như thể chỉ mình cô có di động trên quả đất này vậy, chỉ
mình cô được anh già tặng di động vậy…
Trưa thứ sáu, cô vẫn ăn món sườn heo sốt tiêu đen trong căng tin, dù
lòng còn thắc mắc vì sao không phải sườn heo cốt lết nhưng bụng vẫn bảo
dạ, thôi nấu với cái gì chẳng được, tiêu đen đâu nhất thiết phải đi với
bít tết.
Thế mà, chiều đến