Old school Swatch Watches
Hạnh Phúc Thật Sự Mong Manh?

Hạnh Phúc Thật Sự Mong Manh?

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324874

Bình chọn: 9.00/10/487 lượt.

thoại hỏi thăm nó, bà bảo với anh bà cảm giác rất lo

lắng như có gì đó xảy ra với nó. Anh cố trấn an bà dù bản thân không khá hơn chút nào, gọi điện thoại cho Bọ cũng không bắt máy,mãi lo lắng mà

bản thân anh quên một điều quan trọng, điện thoại của nó, anh và Bọ điều có thiết bị định vị. lặp tức mở chức năng định vị lên, không mất nhiều

thời gian anh xác định được điện thoại của Bọ đang ở vị trí Bệnh viện

thành phố. Sự lo lắng càng nhân lên anh vội lao đi.

Vừa tới cửa bệnh viện anh đã gặp ngay Du Thanh và Hải Phong cũng tới, sự lo lắng của anh càng lớn anh nhìn hai người họ như hiểu được mình và họ cùng một mục đích tới đây, không chần chừ tất cả chạy vội vào trong.

Khi cả ba tới thì thấy hắn đang ngồi gục đầu trên băng ghế chờ

- Chị ..em thế nào? Có chuyện gì hả? – Du Thanh căng thẳng lao đến bên hắn, lay lấy hắn

- Em tới rồi,.. Cô ấy…. - lời nói hắn có phần vui mừng khi nhìn thấy cô

Lúc nhận được điện thoại của hắn bảo nó đang nguy cấp, mất máu quá

nhiều.. mà ở bệnh viện vừa hết nhóm máu đó nên phải nhờ tới người thân. Cô đã sợ tới mức đi không nổi may mà có Hải Phong bên cạnh giúp. Cô

cũng không dám nói cho ba mình biết vì sức khoẻ hiện tại của ông rất yếu chỉ sợ nếu nghe tin của nó ông không chịu được mà đột quỵ.

Câu hỏi vừa thoát ra cửa miệng của cô thì anh đã xác định được người nằm trong kia là nó, là người con gái anh yêu hơn hết thảy. Cơn tức giận

của anh bốc lên tận não muốn lao tới bóp chết hắn, lần nào nó có chuyện

cũng dính dáng tới hắn không kể tới lần này có thể hắn là nguyên nhân

nữa (chính xác đấy anh ạ!).. Và anh cũng tự giận chính mình đã không kiên quyết không đồng ý khi nó đòi đi một

mình, nếu như… bao nhiêu nếu như xuất hiện trong anh..

- Người nhà của bệnh nhân tới chưa? Cô ấy mất máu nhiều quá rất nguy

hiểm cần truyền máu gấp - một cô y tá chạy ra cửa phòng cấp cứu lo lắng

hỏi, cũng mai cô xuất hiện đúng lúc cản kịp thời cơn giận của anh

- Tôi …, tôi là em gái của bệnh nhân, mau đưa tôi đi lấy máu – Du Thanh

không ngần ngại chạy đến bên y tá. Hải Phong nét mặt lo lắng nhìn cô

- Nhóm máu của cô..?

- RH âm tính

- Mời cô theo tôi

Cô nhanh chân theo vào phòng cấp cứu, bên ngoài ba người đàn ông hai mối lo, hắn và anh lo cho tính mạng ngàn cân treo sợi tóc của nó. Hải Phong cũng lo cho nó nhưng cậu càng lo cho cô hơn vì cô đang mang thai, cậu

không thể nhẫn tâm ngăn cô cứu nó, cũng biết rõ không thể ngăn chỉ thầm

cầu trời phù hộ mẹ con cô bình an.

- Nói ! anh làm gì cô ấy hả? – anh không kìm chế được xộc tới nắm cổ áo hắn đôi mắt giận dữ xoáy sâu vào hắn.

Hắn xụi lơ mặc anh muốn làm gì thì làm, Hải Phong vội can anh ra,

- Jack đây là bệnh viện, đừng như vậy…

Anh nghe Hải Phong từ từ bỏ tay ra lại dán mắt vào cửa phòng phẫu thuật

Nhìn hắn và anh bây giờ Hải Phong thấy thật đau lòng và xót thay, hai

người đàn ông tốt như thế giỏi như thế sao cứ lại vì một cô gái

“[I'>không ra gì[/Iì” như nó ( từ ngày nó chối bỏ hôn ước với hắn làm hắn đau khổ Hải Phong luôn ác cảm với nó) mà đấu đá tranh giành mà đau khổ khiến bản thân thê thảm . Và cậu cũng

đang lo lắng cho Hải Đăng nhỏ ngốc em cậu cũng đã vướng vào lưới tình

rắc rối này. Cậu có thể đọc được từ mắt nhỏ điều đó và hôm nhỏ gặng hỏi

về nó và hắn, cậu càng khẳng định tình cảm của nhỏ đã đặt ở hắn không

chỉ đặt mà cậu nghĩ nh ỏ đã cho cắm rễ tình luôn rồi, còn hắn ? hắn có

thể đáp lại tình cảm đó hay không ? cậu không dám nghĩ tới câu trả lời.

“cạch” cửa phòng cấp cứu mở ra ba người nhanh chóng chạy đến, nhưng

người được đưa ra là Du Thanh, họ đưa cô qua phòng hồi sức nghĩ ngơi,

cậu vội chạy theo vợ mình. Hắn và anh tiếp tục rơi vào trạng thái lo

lắng cả không gian vốn dĩ đã căng thẳng bức bách nay càng ngột ngạt hơn, cả hai cứ như bị nhốt trong một chiếc bình không có ôxi, hô hấp vô cùng khó khăn.

- Papa ..- bọ được một cô y tá đưa đến,cũng may lúc đó Bọ nhìn thấy nó

như vậy khóc thét lên hắn mới thoát khỏi bi thương mà đưa nó tới bệnh

viện, do quá hoảng sợ mà bé bị ngất đi.

Nghe tiếng con trẻ gọi anh mới giật mình quay lại thầm trách mình vô tâm mãi lo cho nó mà quên mất Bọ, anh bước đến bên Bọ. Nhưng hắn ở gần bé

nên nhanh hơn đưa tay định kéo bé vào lòng,chính hắn cũng không biết sao bản thân lại có hành động này; chỉ là khi thấy Bọ lập tức muốn ôm vào

lòng . Ánh mắt Bọ quét nhanh đến hắn vội lùi lại chạy đến bên anh tránh

cái ôm của hắn như tránh bệnh truyền nhiễm, hắn bất giác đau đớn nhận ra bản thân hình như vừa mất đi cái gì đó rất quý giá, ánh mắt Bọ sao

giống ánh mắt nó lúc đó.

Tất cả những biểu cảm của hắn và Bọ đều thu vào tầm mắt anh, Bọ trước

giờ tuy không thân với hắn nhưng trước giờ rất kính hắn không hề tỏ thái độ bài xích gay gắt như thế này; nhìn hắn như vậy anh tự nhiên thương

cảm, bị chính con đẻ của mình ghẻ lạnh thì còn gì đau đớn hơn mặc dù hắn không biết điều đó, nhưng linh tính người cha trong hắn lại cảm giác

được nếu không đã không có sự chua xót đau khổ như thế trên gương mặt

hắn.

- Con đến an ủi chú ấy đi – anh cúi xuống nói nhỏ với Bọ

Nhưng đáp lại an