
c giận “kẻ điên” mất rồi
- Quan tâm nhau thế sao? - hắn nghiến răng ken két, ánh mắt long lên đục
ngâu – vậy sao lúc đó không gọi cho hắn mà gọi cho tôi?
Thì ra lúc vội vã lo sợ nó đã nhấn nhầm phím gọi nhanh, thay vì
phím 1 của anh nó nhấn phím 0 số của hắn càng không ngờ cả hắn và
nó vẫn không thay số vậy mà chưa từng một lần lien lạc với nhau. Nếu
hắn biết lúc nó hoảng sợ nhất đã nhớ và nghĩ về hắn thì làm sao?
Hắn hiện tại thì thật là tức điên được, nó vừa gọi là hắn đã không
suy nghĩ mà lao đến bên nó nhanh nhất vậy mà, cả buổi nó không hề hỏi
thăm hắn một câu ? Sau bao năm bỏ đi, bỏ đi tình yêu của hắn , hắn lại vừa
mới cứu nó, hiện tại nó đang ngồi trong lòng hắn vậy mà nó lại nghĩ tới và lo
lắng cho tên đàn ông khác, mà lại là kẻ hắn ghét cay ghét đắng ( hắn nghĩ anh
cùng nó diễn kịch với năm đó.). Đôi tay càng siết chặt làm nó đau mà rên khẽ,
đôi mắt nó bây giờ đã ổn định lại nó đã lờ mờ nhìn được gương mặt hắn, gương
mặt mà nó luôn mơ thấy vào mỗi đêm, nhưng có vẻ hắn gầy hơn, đôi mắt từng rất
ấm áp nhìn nó bây giờ sao lạnh lẽo quá. Nước mắt nó không hẹn mà thi nhau rơi
dài chính nó cũng không hiểu vì sao. Hắn thấy mà lòng dâng nỗi xót xa nghĩ là
mình làm nó đau nên thả lỏng tay. Nó vội đứng dậy ngồi sang ghế kế bên, chùi
vội nước mắt, lấy điện thoại Bọ gọi cho anh,(máy nó bị cướp ùi)
- Là em
- <…..>
- Điện thoại em mất rồi, nhưng em không sao,
- <….>
- Không cần rướt em…
- <….>
- Dạ
Nó cúp điện thoại, cũng không nhìn lại hắn, cả nó và hắn thu lại vẻ mặt bi
thương cùng nhau trưng ra vẻ mặt lạnh lẽo u ám,cùng nhìn ra hai bên cửa xe. Hai
người ngồi phía trước không khỏi rùng mình với hai núi băng sau lưng.
Hắn đưa nó và Bọ đến ngôi nhà ở ngoại ô, vừa tới nơi hắn đồng thời cũng cho
tài xế về luôn. Bế thẳng nó vào nhà lấy hộp cứu thương ra sơ cứu, nhưng bị nó
gạt ra. Nó muốn coi cho Bọ trước, biết tính nó cứng đầu nhưng hắn đâu phải
người mà kẻ khác muốn sao là hắn làm vậy, cuối cùng cả hai đình chiến. Và hắn
phải ngồi dưới sàn sứt thuốc cho nó, nó trên ghế xoa chổ đau cho Bọ (mất mặt
quá). Thằng bé mệt quá nên lăn ra ngủ, nó định bế Bọ vào giường cho bé ngủ
thoải mái, nhưng vì vết thương ở chân đành để hắn giúp, có thể vì là sự liên
kết của cha con nên từ lần đầu gặp mặt hắn đã rất ưu ái Bọ.
Lúc bước ra nhìn thấy nó đứng tựa bên cửa sổ, dáng vẻ nhỏ bé của nó lọt
thỏm trong chiếc váy có vẻ rộng lớn ánh sáng bên ngoài hắt vào như xuyên qua
lớp váy mỏng, hắn chợt thấy sao nó mong manh thế dễ tan biến. Không suy nghĩ
gì mà bước nhanh đến bên nó, ôm chặt nó từ phía sau, vùi đầu trong tóc nó, bỏ
hết mọi giận hờn
- Anh nhớ em! rất nhớ, dù rất đau
Hành động này của hắn làm toàn thân nó đông cứng, đầu óc mụ mị đi không suy
nghĩ được gì nữa. Chỉ muốn thời gian dừng lại giây phút này muốn tựa mãi vào bờ
ngực vững chắc này. Nếu có phải từ bỏ cuộc sống lúc này trong tay hắn nó cũng
không hối tiếc. “ chúng ta kết hôn nhé, anh muốn chăm sóc em cả đời” tiếng anh
vang lên trong đầu nó.
- Jack em.. – vô thức nó gọi tên anh
Hắn chấn kinh với lời nó, hắn muốn quên đi tất cả ôm nó trong tay, mong bao
nhiêu yêu thương từng có sẽ làm nó quay lại, vậy mà lúc này nó lại gọi tên anh,
là nó đang cố gắng thử thách sự kiên nhẫn của hắn sao? Sao lần nào nó cũng “cầm
dao đâm” vào tim hắn, mà hắn cứ ngu ngốc mơ mộng..
Xoay mạnh người nó ấn vào tường đôi mắt hằn rõ những tia máu đỏ, đôi mắt
như nhìn kẻ thù. Cơn đau từ lưng sực tỉnh nó, nó mới biết rằng mình thật sự
chọc điên “con thú hoang” trước mặt rồi. Thật ra lúc nãy nó định nói xin lỗi
Jack nhưng không hiểu sao vừa gọi tên anh thì nó nín bặt, mới gây ra sự hiểu
lầm thế này.
- Sao hả nhớ hắn rồi? - hắn rít trong cổ họng đôi mắt càng âm u hơn - ở
cạnh tôi cô chán ghét vậy sao?
- … - nó tránh ánh mắt hắn không nói gì, không biết phải nói thế nào
với hắn thì đúng hơn
- Nói ! - hắn gằn mạnh cằm nó cho mặt cả hai đối ra lệnh
- Phải, chỉ cần nhìn mặt anh là tôi muốn nôn, lại nhớ tới người chị đáng
thương của tôi – nó lại dối lòng mình, làm hắn đau chính nó càng đau gấp
bội, nó biết rõ mình và hắn không có tương lai, vậy không nên tạo thêm hi vọng
nữa
Gương mặt hắn in hằn nỗi thật vọng đau thương, cũng đầy sự tức giận, mỉa
mai
- Vậy sao? Cô luôn nói về chị mình, vậy sẽ cho cô biết vì sao chị cô say mê
tôi hahahaha… - hắn cười nói đầy vẻ cợt nhả
Nó chưa hiểu chuyện gì đã bị hắn bế thốc lên tiến về phía sofa. Lòng nó
dâng lên sự hoảng sợ cực độ.
Hắn định làm gì đây? định chứng minh kiểu gì? Sợ nó thật sự sợ lắm, chưa
bao giờ thấy vẻ mặt này của hắn.
Cho tới lúc bị hắn gắt gao ôm lấy trong tay đến khi bị “ném” xuống sofa một cách thô bạo thế này thì mọi hoạt động của cơ mặt và
thân thể nó đều ngưng lại, tất cả chỉ còn lại sự căng thẳng hoảng hốt
tột đỉnh, mắt mở trừng trừng nhìn hắn,không nhúc nhích được mà mặc hắn
“tung hoành”.
Hắn lúc này như thú hoang mất kiềm chế, phần “người” của