
ên quán coffee, cô thấy tay nó trật mấy lần mới nắm được tiền.
- Chị, mắt chị… - cô lo lắng nhìn nó
- Không sao, bệnh cũ lâu lâu làm chị hoa mắt thôi – nó cười giả lã cho qua chuyện
Tuy nó bảo không sao nhưng cô vẫn lo lắng cho nó, cô càng lo hơn không
biết có nên nói cho hắn biết nó đã về. Không biết sao cô vẫn luôn mong
nó và hắn quay lại với nhau.
- À ! chị, chị ở lại bao lâu? – cô gọi với theo
- Uhm! sắp tới ngày giỗ của chị họ chị, có lẽ vài ngày rồi chị trở về Anh
Anh trong xe đi ra gật đầu chào cô, rồi nắm tay nó đi. Cô đứng
nhìn theo nó và anh, sao cô lại quên mất bên cạnh nó còn có anh, người
nâng niu chăm sóc nó bao năm nay, bằng giác quan của người phụ nữ cô
cũng nhận thấy được nhỏ có ý với hắn. Bên cạnh cả hai đều có người khác, Có lẽ duyên của hắn và nó đã đứt từ ngày hôm đó rồi. Lắc đầu thở dài
ngán ngẫmthôi thì tuỳ số phận của họ, cô đâu thể làm được gì, lấy điện
thoại cô gọi cho “ông chồng ngốc” của mình. Hải Đăng đẩy cửa phòng làm việc của hắn đi vào, đi nhẹ nhẹ định hù hắn một
phen thì thấy hắn nhắm mắt trên ghế có lẽ đang ngủ. Nhỏ nhón chân đi đến bên hắn tranh thủ ngắm “chàng”lúc ngủ. ngay cả lúc ngủ mà hắn cũng
không để cơ mặt giãn ra. Chân mày cứ nhíu lại có vẻ khó chịu, nhỏ đưa
bàn tay nhỏ nhắn trắng ngần xoa xoa giữa hai chân mày cho giãn ra
- Cứ nhăn nhó thế này anh mau già lắm đó! –nhỏ thích thú nhìn hắn như một nhà khoa học vừa phát hiện điều gì đó mới mẻ
Hắn đang nhắm mắt định thần, nhưng mệt mỏi thiếp đi lúc nào không hay,
trong lúc mơ màng lại cảm giác được có ai đó xoa xoa giữa trán cho mình rất dễ chịu, ngón tay mềm mại dịu dàng lành lạnh làm hắn thoải mái “là cô nhóc sao? ” hắn vui vẻ hưởng thụ, lúc trước nó cũng xoa như thế cho hắn, mà ngoài nó thì có ai dám nữa chứ? Hắn vội mở mắt nhanh chóng nắm chặt bàn tay
trước mặt
- Giám…đốc… - nhỏ nhìn hắn có phần sợ sệt – xin lỗi tại em…
- Có việc gì? - hắn thất vọng nhìn nhỏ, vội buông tay nhỏ ra lấy vẻ mặt nghiêm túc
Nhỏ đưa cho hắn các mẫu thiết kế rồi vội ra ngoài còn kịp nghe hắn nói theo
- Lần sau đừng tuỳ tiện như thế, có là em của Hải Phong cũng không nên…
Nhỏ nghe mà ức trong lòng, nhỏ tốt bụng giúp hắn dễ chịu vậy mà hắn nghĩ nhỏ cậy quen biết Hải Phong mà… ý hắn là nhỏ xấc láo chắc?
- AAAAAAAAAAAAA tức không chịu được mà - nhỏ là vậy, cứ mỗi lần bực tức ức chế là nhỏ phải hét trước đã rồi mới xem đây là đâu
Mọi người nhìn nhỏ ái ngại, làm nhỏ quê quá cụp mắt lủi đi thẳng một
nước luôn. Hắn nghe tiếng hét với tần số khủng của nhỏ cũng lắc đầu cười bó tay. Hắn không biết rằng dạo này mình hay cười vô thức mà mỗi lần
đều dính dáng tới nhỏ.
*
- Mắt em thế nào? – anh ôn nhu đến ngồi bên nó quan tâm
- Em ổn anh à! – nó mĩm cười trả lời, nhẹ ghé đầu trên vai anh nó tìm cảm giác thoải mái
- Chúng ta kết hôn đi – anh đột nhiên đề nghị
Nó vội ngồi thẳng dậy nhìn anh, ánh mắt ngạc nhiên không giấu được
- Không phải nói chờ mắt em… em không muốn làm gánh nặng cho anh, em..
- Chúng ta cũng đã đính hôn, sao em cứ phải rạch ròi như vậy? anh rất
vui nếu có thể chăm sóc em cả đời em biết không? – nhìn thẳng mắt nó ánh mắt anh kiên định
- Cho em thời gian được không..? – nó không dám nhìn thêm vào ánh mắt anh, vội cụp mắt xuống.
Anh im lặng không nói, anh hiểu đôi mắt nó chỉ một phần, còn nguyên nhân sâu hơn thì vì ai đó vẫn chưa “dọn nhà” khỏi tim nó.Việc đính hôn giữa
nó và anh cũng một phần do bà Chi tác động. Anh rất buồn nó cũng không
vui,nhưng làm sao được khi tim nó không nghe lời?
............................
Bỏ qua giận hờn hôm trước, hôm nay nhỏ kéo hắn ra ngoài thư giản với lí
do vô cùng chính đáng là tìm ý tưởng cho bộ sưu tập tiếp theo. Dùng hết
mọi khả năng dụ dỗ rồi cả “nước mắt cá sấu” của mình nhỏ cũng đưa được
“sếp mùa đông” của nhỏ ra khỏi 4 bức tường.
Nhìn nhỏ ngồi trên xe cứ líu ra ríu rít xua múa tay chân loạn xạ như đứa trẻ, hắn cũng thấy vui lây, bản thân cũng thấy thật thoải mái khi bên
nhỏ “trốn trại”.
Điều hắn không ngờ tới là nhỏ lại đưa hắn đến đồi cỏ có cây Phong Linh, nơi có mộ Nhã Phương , nơi lần đầu tiên hắn gặp nó.
- Anh thấy sao? Tuyệt đúng không? Là em tình cờ phát hiện đó hihi
Nhỏ như đứa trẻ khoe món quà yêu thích của mình với hắn, không để ý tới gương mặt trầm đi của hắn.
Nhỏ chạy tới bên 2 ngôi mộ nhổ cỏ trong những khóm thạch thảo, lau mộ
bia cho họ chăm sóc tỉ mỉ giống như chăm sóc những ngôi mộ của người
thân, điều đó càng làm hắn ngạc nhiên.
- Em biết…
- Không,.. chỉ là em thấy họ thật cô quạnh nên mỗi lần đến đây em đều
giúp họ làm chút chuyện - nhỏ hiểu ý hắn nên vui vẻ trả lời
“cô bé này thật lương thiện, đáng yêu thật khác với…” hắn ngả
lưng ngủ trong khi nhỏ chăm sóc những khóm hoa. Kí ức năm đó về nó lại
ùa đến trong giấc ngủ của hắn nhưng xen vào đó lại có hình ảnh của cô
gái tên Trương Nhã Phương kia.
Cô luôn mỉm cười thật tươi nhìn hắn, cứ chờn vờn trong đầu hắn, hắn muốn đưa tay nắm lấy cô nhưng sao cứ biến mất rồi gương mặt nó….
Nhỏ tiến về phía hắn ngồi xổm bên hắn “ anh mệt lắm phải