
cách giao tiếp của nửa kia, bọn họ
hoàn toàn không vừa ý, thậm chí là khinh thường. Chỉ là những người đã
sống ở đây từ trước không thèm để ý, vẫn sống theo ý mình, trồng hoa,
nuôi chó, vun hành, dùng chung đồ đạc với nhau.
“Anh biết không, tôi thành quỷ rồi.” Quan Thục Di vừa đẩy xe giúp Tần Tri vừa lảm nhảm.
“Quỷ?” Quen biết gần một tháng , Tần Tri vẫn chưa quen với kiểu tư duy quái dị của Quan Thục Di.
“Tôi không phải đã theo như ý anh rồi sao? Dì Hai giới thiệu cho tôi một đối tượng.”
“À, một kế toán, mẹ cô nói loại người đó rất nhiều tiền.”
“Suy nghĩ của mẹ tôi không được bình thường. Tiền kế toán cầm là của người
khác, kế toán là nghề xui xẻo nhất. Mỗi ngày cầm nhiều tiền như vậy mà
không thể xài, đây là một kiểu tra tấn tâm lý kinh khủng. Cũng có loại
kế toán không phải cực khổ lắm, giống như Ngụy Cầm, nhưng Ngụy Cầm không phải là người.”
Mấy ngày nay, từ miệng Quan Thục Di, Tần Tri đã
rành rẽ nhà nàng và các mối quan hệ quanh nàng. Bằng trí nhớ siêu đẳng,
anh thuộc làu những giao tiếp giữa người với người của nàng. Cô gái tên
Ngụy Cầm kia không thuộc loại người như anh, cô và Quan Thục Di mỗi ngày bè lũ với nhau làm chuyện nhăng nhít. Ấn tượng sâu sắc nhất với cô là,
trong một đêm ở lại làm báo cáo, hai người kia lấy từ két sắt ra mấy
chục vạn, phủ kín lên giường rồi nằm lên chụp ảnh lưu niệm.
Tấm
ảnh đó Quan Thục Di cũng đưa cho Tần Tri xem. Hai cô gái, không phải rất xinh đẹp tạo dáng trên đống tiền, cử chỉ đó làm cho anh cảm thấy thật
ngu xuẩn. Tuy ngoài mặt Tần Tri cố giữ vẻ bình tĩnh, nhưng dạ dày anh
dường như quặn lại.
Phụ nữ là vậy, Tần Tri tự lý giải. Họ không
chút nào che lấp hy vọng xa vời với tiền bạc. Nhưng…… Họ vẫn làm việc,
vẫn hưởng thụ cuộc sống, có lẽ đó là cách duy nhất để họ đối diện cuộc
sống mà vẫn giữ được một tia hy vọng. Để có thể thay đổi, chỉ có cách
tìm một người chồng có điều kiện thật tốt. Thật đáng tiếc! Đàn ông hoàn
hảo chỉ muốn tìm phụ nữ hoàn hảo, còn phụ nữ hoàn hảo thì nhìn rất cao.
Như…… Lang Ngưng.
Tần Tri ngửa đầu nhìn Quan Thục Di: “Cô từ chối anh ta?”
Quan Thục Di tỏ vẻ xem thường, gương mặt khó chịu: “Ừ. Tuy điều kiện gì cũng phù hợp, nhưng tôi không thể chịu được mấy người hôi miệng, đã hôi
miệng, còn thích sáp mặt lại gần mà nói. Tôi đâu phải bị điếc! Lúc ấy
vừa tưởng tượng miệng tôi cùng cái mồm đang há hốc kia “cụng” nhau một
cái… Lập tức ói tại chỗ.”
Tần Tri cũng rùng mình. Quan Thục Di
tiếp tục thao thao: “Hôm đó tôi đã nói rõ ràng. Nhưng anh ta liên tục
nhắn tin, nhắn tin vẫn chưa xong chuyện. Anh ta còn gửi hết những tin từ năm ngoái của người yêu cũ. Sau đó anh ta hỏi tôi, thú vị không? Buồn
cười không? Tôi không thèm trả lời. Kết quả sáng nay anh ta lại lên dây
cót tin nhắn hỏi thăm…… Hoàng Quân, em thấy được không? Nếu không, cũng
nói vài lời với anh. Mẹ nó! Tôi sống đến từng này……Thôi, không nói nữa.”
Tần Tri cầm tờ vé, híp mắt nở nụ cười.
“Tôi sống đến từng này vẫn là người Trung Hoa chân chính, trên hộ khẩu cũng
ghi quốc tịch Trung Hoa, sao có thể biến thành quỷ xâm lược chứ……”
Chú thích: Hoàng Quân là tên mà quân Nhật tự gọi mình trong quá trình đô hộ Trung Hoa những năm đầu chiến tranh thế giới II ^_^
Hai người đi vào một con hẻm nhỏ, dừng lại ở một quán ăn nhỏ. Mùi đồ ăn ùa
ra khắp con hẻm đầy xe cộ. Người rất đông túm tụm thành từng nhóm nhỏ.
Bọn họ đứng, ngồi, hưởng thụ hương vị món ngon sau một ngày làm việc, về phần vệ sinh ăn uống, hầu như không thuộc phạm vi lo lắng của họ.
Quan Thục Di ngừng xe, lén lút nhìn xung quanh, sau đó vén váy nhanh chóng lấy ra vài tờ tiền, lẹ làng rời đi.
Tần Tri im lặng nhìn theo bóng nàng. Cô gái này hết nói nổi rồi. Chỉ có điều…… Sự lương thiện không che giấu vào đâu được.
Không lâu sau, Quan Thục Di cầm một túi khoai lang đưa ra trước mặt anh: “Ăn cái này nhé, ngọt lắm. Giúp tôi lột vỏ.”
Tần Tri cầm túi khoai, lấy ra một củ. Nóng hổi. Mùi khoai ngọt dịu thoảng qua mũi anh. Anh bóc vỏ ngoài, đưa cho nàng.
Quan Thục Di ngồi xuống, há miệng: “Bỏ vào miệng giúp tôi, tay tôi bận rồi.”
Tần Tri bất đắc dĩ bỏ một miếng vào miệng nàng.
Mặt trời dần tắt bóng, lướt qua hai bóng người lặng lẽ, một người ngồi trên xe lăn bóc vỏ khoai, không khí trông cũng không có vẻ tịch mịch.
“Tôi thích nhất loại khoai lang tím, vừa đẹp lại vừa ngọt. Sáng mai tôi mua ăn nữa. Được không, Nút chai?”
Tay Tần Tri cầm một củ khoai. Hóa ra là khoai lang tím. Anh cắn một miếng,
nuốt vào bụng. Luồng nhiệt nóng chậm rãi theo ngón tay truyền vào trong
lòng anh, anh chợt nghĩ……
Màu tím, có lẽ là màu của ấm áp.
Hết chương 6 Phần 1
Dịch: Hoài Phạm
Sinh ra, trưởng thành, lớn lên. Chúng ta làm hết mọi việc để cuối cùng nằm vào lòng đất. Con người là một thứ cỏ cây cố sức chui từ dưới đất lên, cố gắng nẩy mầm, cố gắng trưởng thành, rồi lặng lẽ lụi tàn. Đó là một quá trình. Lẽ tất nhiên, vẫn có vài sự khác biệt.
Người có kỷ niệm, cỏ cây thì không.
****
Một người sinh ra ở thành thị, chậm rãi lớn lên. Cùng bạn bè thơ ấu chơi đùa, trưởng thành. Tiểu học, trung học, sau đó dang cánh ba