
ời đừng đưa cho tôi.
Chúng ta không phải là bạn bè, bây giờ không phải, sau này lại càng
không.”
Chương Nam Chính ngồi bất động, không trả lời. Trên
nguyên tắc, anh ta không có quyền nói thêm gì về việc này. Người yêu cũ
của hôn thê… Anh ta chỉ hận không thể cả đời không phải gặp Tần Tri,
nhưng vẫn phải ra giả vờ như muốn gặp. Là người kinh doanh, tình nghĩa
vẫn là một thứ tiếng tốt mà ai cũng muốn có. Bản thân anh ta tự nhận đến giờ vẫn làm tốt điều đó .
Chương Nam Chính cảm thấy thiệt thòi.
Gần đây, lúc nào anh ta cũng ở vào thế bắt buộc phải làm những chuyện
không muốn làm. Bây giờ thì tốt rồi, Tần Tri đã đền tiền, tốt nhất cả
đời này cậu ta đừng trở về nữa.
Nhìn bóng lưng luật sư Trần vài
phút, Trương Nam Chính xoa vai Lang Ngưng, an ủi: “Ngưng Ngưng, việc này coi như xong, coi như vì anh, đừng truy cứu nữa, dù gì ba người chúng
ta cũng thân thiết từ khi học đại học đến giờ. Cũng chỉ vì anh và em yêu nhau, Tần Tri tức giận nên mới làm liều. Bên ngoài đồn ra, anh chiếm
đoạt em, còn hại cậu ta trắng tay không còn đường sống, những lời này
không nghe không hay lắm.”
Lang Ngưng không để ý đến anh ta, cô mỏi mệt dựa vào cửa sổ suy nghĩ, một lúc sau cầm điện thoại lên.
“Ba. Luật sư Trần……”
Cô kể lại cuộc gặp gỡ với luật sư Trần, cả chuyện đã thu hồi 30 vạn. Chưa dứt lời, cha cô đã gầm lên giận dữ.
“Ai bảo con lập biên lai? Đồ ngu ! Ba đã nói, ba muốn gặp Tần Tri, gặp Tần Tri!”
Lang Ngưng ném điện thoại. Chiếc máy bị quật mạnh xuống nền, vỡ tan, pin
cũng rơi ra. Cô ca sĩ nhìn sang, vẻ mặt kinh ngạc. Quán cà phê lặng
ngắt, những ánh mắt ngơ ngác nhìn vào cô gái xinh đẹp đang trong cơn tức giận. Chương Nam Chính xấu hổ vén màn, kéo tay Lang Ngưng, bỏ đi.
Cuộc sống của Tần Tri vô cùng nhàn nhã. Sau khi luật sự Trần nói chuyện với Lang thị, anh càng thêm thoải mái .
********
Quan ba ba cầm trong tay một tách trà lớn đã loãng, uống một ngụm trà diệp
thủy, mặt toát ra vẻ nghiêm nghị. Ông là vô địch cờ vua trong toàn chung cư. Mỗi khi uống xong, Quan ba ba lại ho khan một tiếng thật to, trên
mặt càng tỏ vẻ uy nghiêm. Phía sau, Quan mẹ lập tức rời đám người lắm
chuyện, nhanh nhảu chạy đến, cầm chén chạy lên lầu thêm trà cho chồng,
hai giờ lên xuống ba lượt, thái độ không chút tức giận.
Quan ba ba khi đó gương mặt càng thêm oai phong.
Cùng thời điểm đó, Quan Thục Di mang theo một túi nilon lớn, ào ào tiến vào. Nàng bước đến sạp hoa quả trước sân nhà Tần bà nội đầu tiên, Quan mẹ
càu nhàu vài câu, đại khái nói nàng chỉ biết có ăn. Quan Thục Di lấy từ
túi nilon ra một cây bút đưa cho mẹ nàng, Quan mẹ mới hài lòng đưa mắt
nhìn khắp sân, mọi người lúc này cũng sẽ khách sáo khen ngợi vài câu cho có.
“Ui, đồng chí Nút chai, nhìn không hiểu thì vọc máy tính làm gì. À, anh đã tốt nghiệp đại học rồi.” Quan Thục D tự lê thân vào nhà
lấy táo, đi ngang qua Tần Tri, thấy anh không hề để ý, giơ tay gõ vào
đầu anh một cái: “Này! Đừng giả bộ thâm trầm với chị!”
Tần Tri
sửng sốt. Từ nhỏ tới giờ chưa ai dám đánh lên đầu anh, trong một lúc
ngây người, bên kia lại vang lên một tiếng « cốc! ».
Quan mẹ giận dữ nhìn ông chồng bà: “Đừng có làm như bà đây chết rồi. Ai cho ông hút thuốc? Hút cho đen hết phổi đi!”
Nói xong, Quan mẹ nắm bao thuốc lá đặt trên bàn cờ vua, hung hăng vò lại
thành một nắm, ném vào thùng rác, sau đó, trừng mắt nhìn chằm chằm vào
Quan ba ba. Quan ba ba làm như không có việc gì, đưa cho bà chén trà
không, Quan mẹ xoay người lặng lẽ lên lầu.
Quan Thục Di thay một
cái váy dài, lê dép vui vẻ xuống lầu. Lúc này, Tần Tri đã đóng máy tính, đăm chiêu nhìn bàn cờ vua đối diện.
“Xe lăn đâu?” Quan Thục Di bước vài vòng trong phòng khách.
Tần Tri chỉ vào phòng ngủ: “Trong đó”.
Quan Thục Di đẩy xe lăn ra ngoài, nói: “Tần bà nội nói, anh suốt ngày buồn
bã trong phòng, bảo tôi đưa anh ra ngoài chơi. Vừa hay khu phố bên kia
vừa phát vé xem triển lãm. Tôi lấy 2 vé, không tốn tiền đâu, đi xem cho
vui.” Quan Thục Di vừa nói, vừa cố định xe lăn, tiện tay cầm khăn lau
sạch những vệt bụi bẩn trên xe, chiếc khăn này Tần bà nội vừa dùng để
lau hoa quả.
Giúp Tần Tri ngồi lên xe, nàng nhìn anh uy hiếp:
“Bây giờ anh do tôi quản, không được nói là không muốn đi. Tần bà nội
nói, đưa anh đi chơi, muốn ăn bao nhiêu táo cũng không sao.”
Lại
là táo! Tần Tri bất đắc dĩ lắc đầu, thế giới này chắc chỉ có cô gái này
có thể vì quả táo mà chết cũng chẳng từ, không ngại vất vả.
Tần bà nội và Quan mẹ mải mê nói chuyện phiếm, Quan Thục Di đưa Tần Tri ngang qua cũng không phản ứng.
Hơn nửa số dân sống trong chung cư là người trong thôn cũ của Quan gia.
Trước kia, nhiều thế hệ cùng nhau sinh sống trên mảnh đất này. Dù bây
giờ đã đổi thành hộ khẩu thành phố, những thói quen cũ vẫn được lưu giữ. Phàm nhà ai có công có việc, mọi người sẽ sang đỡ đần, việc này mọi
người đều cảm thấy bình thường.
Có lẽ khác biệt giữa người thành
thị và nông thôn cơ bản ở đây. Như một nửa hộ còn lại trong chung cư
phải mua nhà chứ không được nhận đền bù, họ không phải là những người
vừa cởi bỏ nguồn gốc nông dân, với