
rất sùng
bái trí tuệ của anh.
“Haizz…” Cô bỗng nhiên lại thở dài, “Nếu tớ cũng có vận may như Gia Hoà, có thể bắt được một người bạn trai rất handsome thì tốt rồi.”
Nói thật Bảo Thục rất hâm mộ Gia Hoà, bạn trai của cô vừa trẻ tuổi lại rất đẹp trai.
“Cậu đừng chỉ nhìn bề ngoài.” Dư Chính lạnh lùng nói, không quay đầu lại.
Cô biết anh đang nói gì, người bạn trai Crig cô quen hai năm trước rất
đẹp trai, nhưng cuối cùng bởi vì anh ta bay bướm mà hai người chia tay.
Sau đó cô chẳng còn hứng thú với vấn đề yêu đương.
Bảo Thục bỗng nhiên có phần giận dữ, tuy rằng Dư Chính thông minh, chín
chắn, nhưng anh cũng không có tư cách chế nhạo tình yêu của cô. Vì thế
cô hậm hực cầm lấy túi xách, nói: “Tớ chính là nông cạn thế đấy, chỉ
biết nhìn bề ngoài. Tớ đi đây, tạm biệt.”
Nói xong, cô ra ngoài tạm biệt người nhà Dư Chính, ba chân gà kia vẫn
còn chưa tiêu hoá, ngược lại khiến cô càng thấy khó chịu, dạ dày hơi
đau.
Cô về nhà uống hai cốc nước ấm lớn, hình như khoẻ hơn nhiều nhưng vẫn còn chút không thoải mái.
Vì thế tâm tình tệ hại không biết từ đâu đến, tệ đến mức cô muốn khóc.
Đúng vậy, cô chính là nông cạn, ngốc nghếch thế đấy. Bạn trai ở bên
ngoài vui chơi với rất nhiều cô gái khác nhưng cô lại không biết gì,
cũng có bạn học từng nói với cô, nhưng cô đầy tự tin, cho rằng mình có
sức hấp dẫn vô hạn, cô nghĩ rằng đàn ông đáng để tin tưởng. Cho đến một
ngày cô tận mắt thấy anh ta thân mật ôm một cô gái khác cùng nhau đi ra
từ quán bar, cô mới tin mình đã sai lầm.
Singapore, cô ghét nhất mảnh đất nhỏ bé này. Nhỏ đến mức khiến cô hiểu được thì ra tình cảm không có vĩnh hằng.
Lúc cô nói muốn chia tay, anh ta hơi ngạc nhiên. Kỳ thật cô nên đắc ý,
anh ta bay bướm như vậy, nhưng chỉ thừa nhận mình cô là bạn gái. Nhưng
cô không muốn đắc ý như vậy, cô chỉ cần anh ta một lòng một dạ.
Nghĩ đến đây, dạ dày càng khó chịu hơn. Lúc này, cầu thang ngoài cửa lại truyền đến tiếng bước chân nặng nề.
Bảo Thục ngừng thở, tiếng bước chân dừng ở trước cửa nhà cô một chút, rồi tiếp tục đi lên trên.
Dư Chính đã trở lại.
Cô thở dài, thực ra anh không sai.
Trong lúc ngủ mơ dường như có cái gì đó đang kéo cô, cô bất an thức dậy. Bốn phía giống như bốc cháy oi bức, có phần xuyên khí qua đây. Bỗng
nhiên cô cảm thấy nỗi đau đớn xé rách, cô chưa từng có cảm giác này, cho dù hồi trung học chạy bộ ngã trên mặt đất, cũng không đau dữ dội như
vậy. Cô nghĩ rằng mình quả thực muốn bất tỉnh, nhưng trong nháy mắt cô
mở to mắt tỉnh táo lại.
Thật là rất đau, cô ôm bụng, là đau dạ dày.
Cô thường xuyên đau dạ dày, vì thế trước khi ngủ cô hay uống thuốc dạ
dày, cho rằng khi thức dậy sẽ khoẻ hơn. Nhưng hiện tại cô đau đến nỗi
không nói ra lời.
Bảo Thục vùng vẫy vài lần, một tay ôm bụng một tay lấy di động ở tủ đầu
giường, cô hình như có thể cảm giác mồ hôi từ khuôn mặt lạnh như băng
của mình đang chảy xuống, tứ chi tê dại, nhưng cô vẫn gắng gượng ấn tám
con số.
Cô suy sụp ngã trên giường, chờ điện thoại nối máy. Trong ban đêm tĩnh
lặng, cô thậm chí có thể nghe được tiếng chuông điện thoại vọng lại ở
trên lầu.
Lúc vang lên tiếng thứ năm, âm thanh khàn khàn của Dư Chính từ đầu dây bên kia truyền đến.
“A lo?”
“Dư Chính…”
Cô không biết âm thanh của mình đau đớn lại có chút nghẹn ngào đã khiến anh ngồi dậy.
“Cậu sao thế?”
“Tớ…dạ dày đau quá…”
Anh nói câu “Tớ đến ngay” rồi cúp điện thoại.
Bảo Thục yếu ớt buông ống nghe trong tay, cô có phần yên tâm. Dư Chính
có chìa khoá nhà cô, anh sẽ đến đây, anh đến rồi tất cả đều có cách giải quyết.
Không quá vài giây, cô quả nhiên nghe được tiếng bước chân gấp gáp trên cầu thang, cửa được mở ra.
Trong bóng đêm cô trông thấy vẻ mặt lo lắng của anh, bỗng nhiên cô rất
muốn khóc. Cô không phải vì đau mà khóc, tuy rằng cũng thực sự đau đến
mức khiến người ta khóc. Cô chỉ là muốn khóc, lúc chính mình đang đau
đớn, lại nhìn thấy vẻ mặt đau lòng của anh.
Dư Chính ôm lấy cô, mở đèn bàn. Cô đau đến môi trắng bệch, nhưng khi
nhìn thấy anh mặc đồ ngủ Winnie the Pooh bên trong chiếc áo khoác đen,
cô vẫn rất muốn cười.
Anh tìm quần áo trên ghế ở bên cạnh giường mà bao bọc cô lại, sau đó cô cảm thấy mình bay lên.
Anh ôm cô đi qua hành lang, vừa nói: “Không sao đâu không sao đâu, tớ đưa cậu đi bác sĩ.”
Bảo Thục rốt cuộc yên lòng mà nhắm mắt lại, cô ghét nhất đi bác sĩ, nhưng Dư Chính nói không sao thì chính là không sao.
Lúc này đây, cô không khóc, nhưng vẫn thấy được biểu tình đau đớn trên mặt cô.
Khi Bảo Thục tỉnh lại, ngoài cửa sổ là nắng chiều của hoàng hôn. Cô thử
động đậy cơ thể, nhưng cảm thấy bụng mình đau đến xương cốt, không động
đậy thì chỉ hơi đau thôi. Cô làm sao vậy?
Cô nhìn bốn phía, trong phòng bệnh có ba cái giường, hai cái khác trống
không. Trong phòng chẳng có ai, ngay cả Dư Chính cũng không ở đây.
Một lát sau Dư Chính đẩy cửa vào, anh đã thay quần áo, trong tay còn
xách theo một gói to, nhìn thấy cô tỉnh anh vội vàng đi tới.
“Cậu tỉnh lại hồi nào?”
“Vừa mới đây.” Âm thanh của cô nhỏ bé lại yếu ớt, ngay cả chính cô cũng không nghe thấy.
“Cậu còn đau khô