
cô, nhưng
cuối cùng chỉ lấy bàn tay còn lại vỗ nhẹ lên mu bàn tay của Mục Khả,
giọng nói nhẹ nhàng nói: “Được rồi, đừng khóc, qua thời gian này là tốt
rồi. Đợi đến lúc em nghỉ đông cũng là lúc tôi được nghỉ phép, lúc đó sẽ ở bên cạnh em, được không?” Thấy nước mắt Mục Khả vẫn không ngừng rơi, Hạ Hoằng Huân rốt cuộc vẫn không thể nào nhịn được, nhẹ nhàng ôm cô vào
trong lòng.
Sau khi biết cảnh hai người lưu luyến chia tay, Lục Trạm Minh bắt đầu trêu
chọc Hạ Hoằng Huân: “Cô bạn gái nhỏ của cậu sắp vượt qua cả ‘hòn ngọc
quý trên tay ‘ rồi, ngậm trong miệng thôi cũng sợ tan mất.” Vì vậy, Mục Khả có thêm biệt danh thứ hai, “Hòn ngọc quý trên tay” của Hạ Hoằng
Huân.
Xe khởi động, Mục Khả từ trong xe nhìn ra ngoài, bóng dáng của Hạ Hoằng
Huân càng ngày càng mơ hồ, cô lặng lẽ quay mặt qua chỗ khác, không muốn
làm cho Viên Soái cùng Mục Thần thấy nước mắt của cô. Trên đường nhớ lại từng phút từng giờ bên cạnh Hạ Hoằng Huân, Mục Khả càng thấy anh giống
một ly nước lọc, uống vào khiến trái tim cô mát mẻ thoải mái.
Có người nói, những người yêu nhau đều như hình với bóng, đi bên cạnh nhau chưa chắc đã có cảm giác đặc biệt, chỉ khi nào không bên cạnh nhau sẽ
phát hiện ra không có anh ấy thì không chịu được. Trong lòng Mục Khả, Hạ Hoằng Huân có lẽ đã trở thành bóng dáng này từ lúc nào.
Trở lại túc xá, sau khi tâm tình bình phục Mục Khả sắp xếp chỗ đồ mang về,
phát hiện trong ba lô có một xấp tiền. Cô sợ hết hồn, nghĩ chỉ có một
khả năng chính là Hạ Hoằng Huân tối hôm qua nhân lúc cô ngủ đã để vào
trong, cô vội vàng gọi điện thoại cho anh, nhưng điện thoại di động cũng tắt máy.
Người yêu tặng quà cho nhau không có gì đặc biệt, còn có cái kiểu đưa tiền
như thế này. Mục Khả không thể tưởng tượng nổi, trong lòng đầy nghi ngờ
liên tục gọi điện cho anh, từ đầu đến cuối đều nghĩ không thông. Cho đến khi sắp mười một giờ đêm, lúc cô đang nằm trong chăn nghĩ lung tung, Hạ Hoằng Huân mới gọi điện tới.
Giọng nói nam tính trầm ấm xen lẫn nụ cười, anh nói: “Sao em còn chưa ngủ?
Nghĩ tới tôi sao? Khó trách tại sao trong lòng tôi cảm thấy nóng ruột.”
Không để ý đến sự trêu đùa của anh, Mục Khả trực tiếp hỏi: “Sao anh lại cho
em tiền?” Còn nhiều như vậy, cũng phải hơn một tháng lương của anh.
“Là tôi sợ em đói bụng chứ sao. Em đó, một ngày ăn nhiều đồ ăn vặt như vậy, tôi sợ em tiêu không đủ, giữ lại mà dùng.” Vẫn là giọng nói bất cần của anh.
“Ai nói em không đủ tiêu? Em đâu có phải là người tiêu xài hoang phí đâu.”
Trừ học phí, sinh hoạt phí của Mục Khả vẫn là tự tay trả, tiền cha cô
cho cô không cần, trong lúc học đại học, Hách Nghĩa Thành cùng Mục Nham
cũng cho cô không ít tiền xài vặt, cô chối từ không xong mới cầm. Nghiêm túc lại nói, người ta có Tiểu Kim Khố . Cho nên, cô rất kiên trì từ
chối: “Em không muốn nhận tiền của anh, lần sau gặp mặt sẽ trả lại cho
anh.” Mặc dù hai người đã rất “thân mật” rồi, hơn nữa Hạ Hoằng Huân
cũng đã ngỏ lời muốn cưới cô, có thể để cho cô cầm tiền của anh, cô lan
man nghĩ ngợi không dứt.
Hạ Hoằng Huân có chút mất hứng: “Trả cái gì mà trả! Em có là việc của em.
Tôi đưa cho em là việc của tôi, nhận lấy.” Biết rõ rằng cô không thiếu,
nhưng anh cũng không giống người khác biết tặng quà cho bạn gái, biết dỗ dành làm bạn gái vui vẻ, lại nói anh cũng không biết tặng cô cái gì,
mới dùng cách đơn giản nhất là trực tiếp đưa tiền, quan trọng nhất là
muốn gánh vác cuộc sống của cô.
Đây chính là quân nhân Hạ Hoằng Huân, một chút tế bào lãng mạn của đàn ông
cũng không có. Rất lâu về sau khi nhắc lại chuyện yêu đương này, Mục Khả còn trách anh vừa có tiếng vừa có miếng trong khi một món quà cũng
không có tặng cô. Hạ Hoằng Huân nửa điểm đau lòng cũng không có, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm bản đồ quân dụng, không biết ngượng nói: “Tấm lòng
của anh, thân thể của anh, ví tiền của anh, tất cả đều là của em, còn
phải quà tặng gì nữa? Hơn nữa, thẻ tiền lương cùng sổ tiết kiệm không
phải cũng đã tặng hết cho em rồi sao, thích gì tự em đi mua, không cần
báo cáo. Tóm lại tất cả những thứ này, em đều đã xài hết rồi.” Mục Khả
nghe xong giận đến mức chỉ muốn cắn chết anh.
Sau đó Mục Khả đem chuyện anh đưa tiền nói cho Hướng Vi, Hướng Vi cười đến
không dừng lại được, đến khi cảm thấy đủ rồi, cô mới nói ý sâu xa:
“Người đàn ông này thật sự thích cậu, có thể tin tưởng được. Không phải
vì anh ấy đưa tiền cho cậu tôi mới nói vậy, ý của tôi là tiền này nhất
định sẽ có lúc cậu nhận ra được điều gì đó.”
Mục Khả vẫn cảm thấy không được tự nhiên, lại nghe Hướng Vi nói: “Trở về mà mừng thầm đi, đàn ông thực tế như Hạ Hoằng Huân rất giống Phí Vân Phàm. Nếu cậu không cần thì tặng cho mình, mình nhất định sẽ rất rộng lượng
mà nhận lấy.”
Mục Khả cũng đã xem qua phim của Quỳnh Dao, nghĩ đến nghĩa nặng tình sâu
của Phí Vân Phàm đối với Tử Lăng, liên hệ thực tế với Hạ Hoằng Huân có
lúc cũng rất “dịu dàng”, toát ra vẻ “Cứng nhắc” nhưng cũng rất “Rộng
lượng”, cô nhíu chặt chân mày: “Vậy anh ấy tuyệt đối là phiên bản sơn
trại! Cậu đã từng gặp qua Phí Vân Phàm ngàn ly không ngã, trăm ly ch